Chương 2: (Vô Đề)

02

Sáng hôm sau, ta mang bản kinh đã chép đến dâng cho bà bà, giữa đường thì gặp phụ thân ta.

Trời nắng như đổ lửa, vậy mà ông vẫn đợi ta, một thân già chịu khổ thế này cũng thật khó nhọc.

Ta vén rèm xe lên, hơi nhướng mày nhìn ông.

"Phụ thân cũng lên núi cầu phúc sao?"

Ông chẳng buồn hỏi han gì, liền trách mắng ngay:

"Hôn sự giữa con với Thường Ninh hầu phủ là do tổ phụ con khi còn sống đã định, nhưng con vào phủ mười năm nay chưa sinh nổi một mụn con, con có xứng với hầu phủ không?"

"Nếu không phải con năm xưa vì cứu phu quân mà mất đi hài tử, giờ này hầu phủ e đã tuyệt tự rồi." Ta lạnh lùng cười hỏi lại: "Vậy người nói xem con rốt cuộc có chỗ nào là không xứng với hầu phủ?

"Phụ thân bị ta phản bác đến nghẹn lời, nhất thời không nói được gì. Một lúc lâu sau, ông mới giận dữ phất tay áo:"Ta biết cữu gia con là người có tình có nghĩa, vì thấy áy náy với con nên mãi không chịu nạp thiếp.

"Nhưng dưới gối con phải có con nối dõi thì mới có thể vững vàng giữ lấy vị trí hầu phu nhân, việc này cũng liên quan đến tiền đồ của nhà họ Tống.

"Muội muội con tính tình dịu dàng, nếu để nó vào phủ, ắt hẳn có thể giúp con giữ được ân sủng."

Ta gần như không do dự, liền đáp ngay:

"Được thôi.

"Phụ thân thoáng sững sờ. E là ông không ngờ, bản thân đã chuẩn bị một tràng đạo lý về vinh nhục gia môn, còn chưa kịp thốt ra, ta đã nhận lời rồi. Ta chống cằm, hơi cụp mắt nhìn ông:"Không ngờ phụ thân lại rộng lượng đến thế, chịu đưa cả đứa nhi nữ người yêu quý nhất của người vào phủ làm thiếp cho con giữ sủng.

"Nữ nhi nay cũng đã là một vị chính thê, tất nhiên cũng phải học cách rộng lượng, đâu thể như thuở nhỏ đến cả Liễu di nương cũng không dung được.

"Dù sao thì con và phụ thân, còn có cả muội muội, đều là người nhà họ Tống, vinh cùng vinh, nhục cùng nhục."

Lời vừa dứt, ta thấy thân mình phụ thân khẽ cứng lại, đốt ngón tay nắm chặt đến trắng bệch.

Vinh cùng vinh, nhục cùng nhục.

Người mà phụ thân thương yêu nhất là Liễu di nương, nhưng bà ta lại c.h.ế. t trong tay ta.

Trước khi xuất giá, ta cũng từng nói với ông một câu y hệt.

Một năm sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân đưa Liễu di nương từ bên ngoài về phủ.

Khi ấy, Tống Uyển Oánh vừa tròn hai tuổi, rụt rè nép sau lưng nàng.

Nàng ta được an bài ở biệt viện tốt nhất trong phủ.

Triệu nhũ mẫu nói ánh mắt phụ thân nhìn nàng không giống với người thường, tình ý cứ như muốn tràn ra khỏi đáy mắt.

Liễu di nương vuốt ve bên má ta đầy yêu thương, dịu dàng nói:

"Con chính là Tống Chiêu Tịch phải không? Từ nay có thể coi ta như mẫu thân của con."

Ta nhìn gương mặt xinh đẹp kia, lạnh lùng mở miệng:

"Ta là đích nữ dòng chính của Tống gia, một kẻ ngoại thất không biết liêm sỉ như ngươi, cũng xứng làm mẫu thân ta sao?

"Mỹ nhân kia lập tức đỏ hoe cả vành mắt, phụ thân ta giáng cho ta một bạt tai thật mạnh. Năm ấy ta mới mười tuổi, cũng là lần đầu tiên phụ thân ra tay đánh ta. Triệu nhũ mẫu xót xa bôi thuốc lên mặt ta, khẽ giọng nói:"Hôm nay tiểu thư không nên nói những lời ấy.

"Triệu nhũ mẫu là v. ú nuôi của mẫu thân ta, ta cũng do bà chăm bẵm từ nhỏ đến khi khôn lớn. Đối với ta mà nói, bà là người thân ruột thịt. Nghe bà nói vậy, nước mắt ta không kìm được nữa, lăn dài từ khóe mắt."Nhũ mẫu, chẳng lẽ lời ta nói là sai?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!