Chương 15: (Vô Đề)

Trên bàn án có đặt một bình rượu, hoa văn bên trên là kiểu chỉ có trong cung mới có.

Thẩm Thanh Nghiễn tay run rẩy cầm lấy bình rượu, tự rót cho mình một chén.

"Hôm nay ta vào cung dâng lên bệ hạ một danh sách, đủ để giữ lại cả Thường Ninh Hầu phủ. Tương lai, nàng vẫn là chính thê của phủ này."

Hắn phẩy tay, ra hiệu bảo ta rời đi.

Ta vừa bước được hai bước, lại quay đầu nhìn hắn.

Thẩm Thanh Nghiễn đã ngửa đầu uống cạn chén rượu độc.

Hắn dùng chính mạng sống của mình để bảo vệ Thường Ninh Hầu phủ, cũng là để giữ lại tính mạng của ta.

Chỉ trong khoảnh khắc ấy, ta bỗng cảm thấy… hắn cũng không đến mức đáng hận như thế.

Nhưng cũng chỉ là một khoảnh khắc mà thôi.

Ta chạy tới trước mặt hắn, nghẹn ngào cất tiếng:

"Thẩm Thanh Nghiễn, ta còn lời muốn nói với chàng… chàng đừng c.h.ế. t mà…"

Trong đôi mắt sâu thẳm của hắn dần dần trào ra tia máu.

"Chiêu Tịch, nàng nhất định phải sống thật tốt, phụng dưỡng mẫu thân đã già, chống đỡ Hầu phủ thay ta… kiếp sau chúng ta lại làm phu thê…"

Nghe vậy, ta bật cười đến nỗi nước mắt cũng rơi xuống:

"Ta đã mong chờ bao nhiêu năm để đợi đến ngày chàng c.h.ế. t để được sống yên ổn, sao chàng lại nghĩ ta sẽ vì chàng mà tuẫn tình chứ? Đúng là điên rồi…"

Khoảnh khắc này, ta – người đã tháo bỏ lớp mặt nạ hiền lương thục đức – lại giống như một kẻ điên hơn bao giờ hết.

"Chàng có biết vì sao ta chắc chắn Lân nhi không phải là con của chàng không? Bởi vì sau khi ta phát hiện chàng và Tống Uyển Oánh vụng trộm, ta đã hạ thuốc khiến chàng không thể sinh con vào rượu của chàng.

"Ta không muốn chàng lại chạm vào ta, vì vậy ta đã mua chuộc đại phu nói rằng ta bị băng huyết, không thể cùng phòng với chàng nữa.

"Người ngoài đều nghĩ Hầu phủ không có người nối dõi là do ta không thể sinh, nhưng thực ra người không thể sinh lại chính là chàng."

"Thai của Lan di nương là giả, Tống Uyển Oánh cũng là do ta hạ thuốc mới giả mang thai.

"Ta chính là muốn tận mắt nhìn thấy hy vọng có con của chàng từng bước tan vỡ.

"Ta muốn chàng cũng phải nếm trải nỗi đau như ta — vì sao ta mất con lại đau đớn đến thế, còn chàng thì có thể sống tiêu d.a. o sung sướng ở Hoài Nam..."

Từ miệng mũi Thẩm Thanh Nghiễn không ngừng tuôn ra máu, trừng mắt nhìn ta, không thể thốt nên lời, chỉ có thể nghe ta nói tiếp.

"Nếu trước lúc c.h.ế. t chàng vẫn nghĩ ta còn yêu chàng, vậy thì thật là nực cười.

"Nhưng ta vẫn phải cảm ơn chàng, dùng mạng của mình đổi lấy sự bình yên suốt đời cho ta, coi như trả lại cái ơn cứu mạng năm xưa."

"Thẩm Thanh Nghiễn, kiếp sau ta mong đừng bao giờ gặp lại."

Ta nhìn hắn trút hơi thở cuối cùng vì trúng độc, rồi mới rời khỏi thư phòng.

Tận mắt thấy Thẩm Thanh Nghiễn c.h.ế. t trước mặt mình, trong lòng ta lại không gợn nổi một chút sóng.

Người phu quân ta từng yêu, e rằng đã sớm c.h.ế. t trong trận mưu sát hôm đó.

Ngoài thư phòng, ánh nắng chói chang, trong sân những cánh hải đường bị gió thu thổi rơi lả tả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!