Chương 10: (Vô Đề)

Tống Uyển Oánh phạm lỗi, ta với thân phận là chủ mẫu trong phủ đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.

Ta cắt bớt phần chi dùng trong viện nàng ta, dời sang viện Lan di nương để nàng an thai.

Tống Uyển Oánh thấy bữa trưa không còn tổ yến dưỡng nhan liền tức giận đập mạnh đôi đũa.

"Quả nhiên để ả có cơ hội rồi. Tống Chiêu Tịch, con tiện nhân già đó, ta suýt chút nữa quên mất ả."

Lời vừa dứt, ta từ ngoài cửa bước vào, khẽ cười nhìn nàng ta.

"Muội mải tranh sủng với hai vị di nương kia, một thời gian thật đúng là quên mất tỷ tỷ này rồi.

"Sắc mặt Tống Uyển Oánh lập tức đông cứng lại, ánh mắt c.h.ế. t trân nhìn tiểu nha hoàn đang bị bịt miệng không kịp thông báo ngoài viện. Nàng ta hồi thần, nhướng mày nhìn ta:"Tỷ tỷ đến là để xem trò cười của muội sao?"

Ta mỉm cười dịu dàng: "Tất nhiên rồi. Muội thật chẳng khiến cha nở mày nở mặt chút nào, vào Hầu phủ chưa bao lâu đã bị hai vị di nương đè ép đến thở không ra hơi."

Nàng ta cắn môi, trừng mắt nhìn ta: "Quả nhiên bọn họ đều là người của tỷ!"

Ta ngồi xuống đối diện nàng ta, chống cằm nhìn nàng, chậm rãi nói: "Hài tử của Lan di nương sẽ được ghi tên dưới danh nghĩa ta để nuôi dưỡng, Hoa di nương thì từng cùng phu quân ngắm hoa thưởng nguyệt, còn ta thì chỉ cần làm một vị chủ mẫu rảnh rang... Xem ra, những toan tính trước khi tiến phủ của muội, e rằng đều uổng phí rồi."

Nàng ta đối mắt với ta một cái, bật cười lạnh.

"Đứa con trong bụng Lan di nương có sinh ra được hay không còn chưa biết, cho dù sinh ra, cũng chưa chắc đã là nhi tử. Còn trưởng tử kế thừa tước vị Hầu phủ... Hầu gia sớm đã quyết định rồi."

Ta khựng lại một chốc, khóe môi càng cong sâu hơn.

"Muội à, lời này mà cũng dám nói thẳng với ta, muội đúng thật là... ngu ngốc."

Thân thể nàng ta thoáng run rẩy, hoảng loạn mở miệng: "Tống Chiêu Tịch! Nếu ngươi dám động vào trưởng tử Hầu phủ, Hầu gia nhất định sẽ không tha cho ngươi!

"Ta lạnh lùng cười khẩy rồi quay người rời đi. Tiểu Hồng theo sau ta, khẽ giọng nói:"Hôm nay nàng ta dám nói như vậy, nếu đứa trẻ thật sự có chuyện gì, Hầu gia nhất định sẽ nghi ngờ tiểu thư."

Ta cụp mắt, hỏi: "Ý ngươi là... nàng ta muốn dùng đứa trẻ để giá họa cho ta?"

Tiểu Hồng gật đầu: "Trên đời này quả thật có những mẫu thân độc ác đến vậy."

"Không đúng." Ta dừng chân, khẽ lẩm bẩm:

"Nàng ta có độc ác hay không ta không rõ, nhưng năm năm mới có được một đứa nhi tử, lại còn được Thẩm Thanh Nghiễn hứa sẽ để đứa bé thừa kế tước vị. Một đứa bé quý như vậy, có bảo vệ thế nào cũng không quá đáng. Sao có thể sơ ý mà buột miệng nói ra chuyện đó trước mặt ta?"

"Ý tiểu thư là... đây là cạm bẫy nàng ta bày ra cho người?"

"Nếu đứa con yêu quý ấy xảy ra chuyện, nàng ta có thể kéo ta từ vị trí chủ mẫu Hầu phủ xuống. Nhưng làm vậy là phải đánh đổi cả đứa con ruột của mình, liệu có đáng hay không? Trừ khi..." Ta ngừng một lúc, cười lạnh: "Đứa trẻ đó không phải con ruột của nàng ta."

Đồng tử Tiểu Hồng co rút, kinh ngạc nói: "Ý tiểu thư là... nàng ta mang thai giả?"

"Lan di nương còn có thể giả mang thai, nàng ta sao lại không thể?

"~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~ Khóe môi ta cong lên lạnh lùng:"Mưu kế độc ác như thế, hẳn không phải do Tống Uyển Oánh nghĩ ra. Ngươi bảo Triệu nhũ mẫu đi tra xem gần đây người nhà họ Tống có tìm bọn buôn trẻ để mua bé trai hay không."

Tiểu Hồng gật đầu, lập tức đi làm.

Không lâu sau, Triệu nhũ mẫu đã gửi thư về.

Bà tra được quản gia già của Tống phủ hai tháng trước từng tìm bọn buôn trẻ con mua một bé trai chưa đầy tháng, hiện nay đứa trẻ đó tung tích không rõ.

Ta đoán đúng rồi, đứa bé đó thật sự không phải con ruột của nàng ta.

Khi Tống Uyển Oánh mang thai, chỉ có nha hoàn thân cận nhất mới có thể tiếp cận bên cạnh nàng ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!