Chương 8: (Vô Đề)

Ngày 18 tháng 7, cảnh quay ở núi Phượng Phi cuối cùng cũng hoàn thành. Đoàn làm phim chuẩn bị trở về Bắc Kinh.

Tả Vi vừa gọi điện thoại cho Trình Lạc xong thì Cát Binh nói: "Để đề phòng bất trắc, cô không cần ngồi xe buýt đâu."

Đoàn làm phim có khoảng một trăm người, thuê ba chiếc xe buýt. Trước đó Tả Vi cũng ngồi xe buýt đến đây, sau đó thì bị say xe. Cát Binh vẫn nhớ chuyện này.

Cố Đình ở bên cạnh lên tiếng: "Ngồi xe tôi đi." Anh mở cửa xe, "Em biết đấy, tôi cũng hay say xe nên xe tôi luôn đi rất êm."

Quả thực là một lựa chọn tốt.

Tuy Anne và Hàn Tử Dương cũng có xe bảo mẫu riêng nhưng Tả Vi chẳng muốn đi chung với họ. Với người trước thì đã có mâu thuẫn, còn người sau thì không biết xuất phát từ mục đích gì, dạo gần đây luôn tìm cách làm thân.

Tả Vi suy nghĩ một chút rồi cảm ơn, ngồi xuống bên cạnh Cố Đình.

Xe bảo mẫu rất rộng rãi, ghế sofa êm ái thoải mái. Cô dựa lưng vào ghế, tận hưởng luồng gió mát lạnh từ điều hòa, cả người nhẹ nhõm hẳn.

Thấy mắt cô lim dim, Cố Đình bảo: "Em có thể ngủ một lát."

Mấy ngày nay quay phim liên tục đến tận đêm khuya. Đêm càng khuya, sự u ám của nhà nghỉ càng hiện rõ. Đối với Tả Vi vốn có nếp sống quy củ, đồng hồ sinh học bị đảo lộn hoàn toàn nên cô rất mệt mỏi.

Nhưng ngủ trước mặt Cố Đình thì không ổn lắm.

Bởi vì dáng vẻ khi ngủ của một người rất riêng tư, cô không muốn để lộ ra. Hơn nữa, cô cũng không chắc mình có thất thố gì không.

Tả Vi chỉnh lại tư thế: "Sắp đến Bắc Kinh rồi, em không ngủ đâu." Cô quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Cố Đình hỏi: "Em có nắm chắc những cảnh quay sau không?"

Câu chuyện diễn biến đến đó sẽ dần bộc lộ hết tính cách con người. Sau Lưng là phim kinh dị, nhưng chính xác hơn phải thêm yếu tố huyền nghi nữa.

Nhân vật Đổng Na do Tả Vi thủ vai từng bị tai nạn giao thông. Cô và Triệu Dĩnh cùng bị kẹt trong xe, mẹ cô đã cứu Triệu Dĩnh trước. Đến khi cứu được cô ra đưa đến bệnh viện thì bác sĩ bảo não bộ đã bị tổn thương.

Từ đó, hành động và lời nói của cô mãi mãi dừng lại ở một đứa trẻ.

Rốt cuộc cô có thái độ thế nào đối với mẹ, với gia đình mới này?

Nghe Cố Đình hỏi vậy, trong đầu Tả Vi hiện lên cảnh tượng mẹ tái giá năm xưa. Tâm trạng đó cô hiểu rõ hơn ai hết. Chỉ là, cô may mắn hơn Đổng Na nhiều. Mẹ luôn yêu thương cô và cũng không sinh thêm con với dượng. Mấy năm nay, ngoại trừ nỗi đau mất cha sớm, cô chẳng có gì để oán hận cả.

Tả Vi quay đầu lại nói: "Em biết diễn thế nào, nhưng thầy Cố à, dù em diễn thế nào thì nhân vật này đến cuối cùng cũng sẽ không được người ta yêu thích đâu."

So với vai nữ phụ độc ác kia, Đổng Na cũng chẳng kém cạnh là bao. Cô lại sắp bị ghét rồi. Liệu có bị định hình phong cách, sau này chuyên đóng vai phản diện không?

Nếu vậy thì con đường của cô sẽ bị bó hẹp chết mất.

Nhưng cô cũng muốn diễn những nhân vật chân thiện mỹ, muốn diễn thử đủ loại tính cách trên đời này. Đó mới là điều cô khao khát.

Cố Đình trêu: "Đi theo con đường của Tiết Khả Lam cũng không tệ đâu, đó là nhân tài hiếm có đấy."

Cư nhiên còn khích bác cô, Tả Vi trừng to mắt: "Em mới không thèm!"

Cô có xúc động muốn đứng dậy hét lên một tiếng.

Cố Đình cười khẽ.

Tả Vi bĩu môi: "Hóa ra thầy Cố đang trêu em."

"Em nghĩ xa quá rồi, mới hai bộ phim thì quyết định được gì?" Cố Đình nghiêm túc nói, "Chỉ khi diễn tốt từng vai diễn mới có nhiều cơ hội hơn. Tiện thể nói thêm, đạo diễn Cát là người ngoài lạnh trong nóng, hễ ông ấy có ấn tượng tốt với diễn viên nào thì sẽ không ngần ngại giới thiệu đâu. Đạo diễn Cát có rất nhiều bạn bè trong giới đạo diễn."

Mắt Tả Vi sáng lên: "Em rất dụng tâm, đạo diễn Cát chắc là hài lòng với em lắm, đúng không ạ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!