Lên đến sườn núi, đoàn làm phim cũng đã chuẩn bị gần xong.
Tả Vi thấy Cố Đình đang nói chuyện với Cát Binh. Cát Binh vung tay vung chân, chỉ trỏ đông tây, như đang giới thiệu đoàn phim với đối phương. Cố Đình thì thỉnh thoảng gật đầu, môi nở nụ cười.
Trong ấn tượng của cô, anh lúc nào cũng nho nhã lịch thiệp như vậy, chỉ là ẩn sau lớp vỏ bọc ấy lại không có mấy phần ôn hòa. Có lẽ đó chỉ là để giữ gìn hình tượng tốt đẹp mà thôi. Vì thế, Tả Vi cũng không như một số người chủ động tiếp cận anh, để rồi sau đó vì cảnh hôn phải quay lại nhiều lần mà bị chê cười là cố tình lợi dụng. Cô càng tránh anh xa hơn.
Ngồi xuống chiếc ghế gấp, cô thở hắt ra một hơi.
Hàn Tử Dương thấy cô, hỏi: "Đỡ hơn chút nào chưa?"
Tuy anh chàng này có hơi lẳng lơ, nhưng so với Anne thì tốt hơn nhiều, lời hỏi thăm này cũng không phải giả tạo. Tả Vi gật đầu: "Đỡ rồi, chỉ là leo lên đây nóng quá, hơi mệt."
"Em thiếu rèn luyện đấy." Hàn Tử Dương liếc nhìn cô một lượt, "Hôm nào đi chạy bộ cùng anh không?"
Tả Vi lườm anh ta: "Dạo này anh cô đơn quá, không có tai tiếng gì hay sao?"
Hàn Tử Dương cười khẽ: "Bị em nhìn ra rồi. Thực ra hai ta dính tin đồn tình cảm cũng chẳng hại gì cho em đâu, đúng không?"
"Thôi đi, anh quay lại nhìn người quản lý của anh xem, mắt sắp lồi ra rồi kìa, làm ơn đi!" Tả Vi xua tay, "Anh với cô An cũng xứng đôi đấy, đóng tiếp phần sau đi."
Trước khi hai người đóng phim chung đã từng có tin đồn rồi. Đây đều là "công lao" của cánh săn ảnh. Chỉ cần nam nữ minh tinh đi cùng nhau, bất kể là ăn cơm, đi dạo, mua sắm, hay thậm chí chỉ gặp nhau nói vài câu, cũng có thể bị thêu dệt thành những câu chuyện tình cảm lâm ly bi đát.
Kiếm miếng cơm thật chẳng dễ dàng gì!
Nhắc đến Anne, Hàn Tử Dương có vẻ hơi ngại, ngồi xuống cạnh Tả Vi nói: "Em thấy Cố Đình chưa? Nghe nhân viên trường quay bảo, anh ấy đến học tập quay phim đấy."
Tả Vi nhướng mày: "Anh ấy định làm đạo diễn à? À đúng rồi, năm ngoái anh ấy cũng đã có phòng làm việc riêng rồi."
Đây là xu hướng thịnh hành của các diễn viên những năm gần đây, cái gọi là "diễn xuất giỏi thì chuyển sang làm đạo diễn". Sau khi tích lũy được khối tài sản lớn, mối quan hệ và kinh nghiệm, rất nhiều người đều muốn thử sức làm đạo diễn cho đã nghiện. Tuy nhiên, số người chuyển mình thành công làm đạo diễn chuyên nghiệp gần như bằng không, đa phần chỉ là cưỡi ngựa xem hoa.
Nhưng Tả Vi vẫn rất ngưỡng mộ. Không biết bao giờ mình mới đi được đến bước này đây.
Đang nói chuyện thì nghe Cát Binh gọi họ chuẩn bị. Biết sắp quay đại cảnh ở núi Phượng Phi, Tả Vi và Hàn Tử Dương đồng loạt đứng dậy.
Cốt truyện của Sau Lưng đến đây mới chỉ được một phần mười. Bạn trai của Triệu Dĩnh nhận lời mời của bạn bè đến núi Phượng Phi chơi, Đổng Na cũng đi cùng.
Sườn núi Phượng Phi có một tòa nhà cổ, cũng là nhà nghỉ, mang đậm nét đặc sắc, giữ nguyên phong cách thời Dân quốc. Tuy thường có lời đồn đại về ma quỷ nhưng chưa từng xảy ra chuyện gì, ngược lại càng phủ lên nhà nghỉ một tấm màn bí ẩn. Hà Hạo Thành, bạn trai Triệu Dĩnh, lại thích thám hiểm, lần này cùng vài người bạn đến chơi, họ không chút do dự chọn ở lại đây.
Câu chuyện thực sự bắt đầu.
Dưới ánh lửa trại bập bùng trong đêm tối, những gương mặt trẻ trung vui vẻ rốt cuộc cũng không ngăn nổi sự xâm nhập của máu tanh. Sau cái chết kỳ lạ của một người bạn, Triệu Dĩnh lo lắng cho chị gái, giẫm lên cầu thang cũ nát chạy lên trên.
Tóc tai cô ta rối bời, miệng gọi "Na Na", ánh mắt hoảng loạn như thể có người cầm dao đuổi theo phía sau. Mồ hôi làm ướt đẫm tóc cô ta. Cầu thang bỗng vang lên tiếng "rắc", gãy một đoạn, cô ta suýt ngã nhào.
Triệu Dĩnh run rẩy toàn thân, lao như điên lên tầng hai, lớn tiếng gọi tên Hà Hạo Thành. Tuy nhiên, tối nay anh ta uống nhiều rượu nên vẫn đang hôn mê.
Ngọn đèn kiểu cũ ở hành lang chập chờn, phát ra ánh sáng leo lét.
Cô ta mơ hồ nghe thấy tiếng hát du dương, trầm ấm đầy từ tính, hát bài Dạ Lai Hương.
Triệu Dĩnh hai tay ôm ngực, đi về phía tầng ba, giọng run rẩy: "Na Na, Na Na, chị có nghe thấy không, mau xuống đây đi, chúng ta đợi trời sáng là về ngay."
Người chị gái nhát gan không thấy đâu, bị bi kịch đột ngột ập đến dọa cho chạy trốn lên lầu.
Chị ấy rốt cuộc đi đâu rồi?
Triệu Dĩnh căng da đầu tìm kiếm.
Cầu thang phát ra tiếng "cót két" khe khẽ, như có người đang chậm rãi đi xuống, nhưng lại không giống tiếng bước chân. Triệu Dĩnh cảm thấy một nỗi sợ hãi to lớn, cảm giác này khiến cô ta không nhấc nổi chân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!