Chương 54: (Vô Đề)

Quay ở ngõ nhỏ và khu nhà tập thể được nửa tháng, điểm quay tiếp theo là ở Thiên Tân.

Tiểu Bác bị sự dịu dàng của Hà Mỹ thu hút, cảm thấy cô khác hẳn mẹ mình. Người dì hàng xóm này tốt bụng vô cùng. Qua lại thường xuyên, hai người dần dần thân thiết. Những lúc Trương Thiến không có nhà, Tiểu Bác thường sang chỗ Hà Mỹ, cùng cô xem tivi, có khi còn cùng ăn cơm. Tiểu Bác là một đứa trẻ ngây thơ đáng yêu, Hà Mỹ ngày càng yêu quý nó.

Nhưng không ngờ có một ngày, Tiểu Bác bé bỏng ấy lại bị Trương Thiến đánh bò lê bò càng trên mặt đất.

Gậy gỗ gãy cả làm đôi.

Nguyên nhân chỉ vì Tiểu Bác chơi đùa với mấy bạn nam cùng lớp, lỡ tay làm vỡ cửa kính lớp học, về nhà đòi tiền bồi thường.

Sai thì đúng là sai rồi, nhưng con trai nghịch ngợm là chuyện thường tình. Hà Mỹ đứng ngoài cửa sổ nhìn, cuối cùng không nhịn được vào can ngăn Trương Thiến, nhưng Trương Thiến căn bản không nghe lọt tai.

Bất đắc dĩ, Hà Mỹ gọi điện báo cảnh sát.

Nhưng cảnh sát đến cũng chẳng giải quyết được gì, chỉ nhắc nhở Trương Thiến chú ý chừng mực.

Kể từ ngày đó, Hà Mỹ như bị ma ám. Một hôm, cô quyết định mang theo Tiểu Bác rời khỏi Bắc Kinh.

Ngô Trạch Lâm đi Hồ Nam về, phát hiện cô đã mang đi một nửa số tiền tiết kiệm của gia đình.

Cảnh sát tìm đến tận cửa.

Ngô Trạch Lâm không thể tin nổi, vợ anh ta vậy mà lại trở thành nghi phạm bắt cóc trẻ em!

Thiên Tân.

Hà Mỹ đưa Tiểu Bác đến một thị trấn nhỏ. Nơi đây dân phong thuần phác, cũng có phần hẻo lánh. Hai người thân thiết hệt như hai mẹ con. Hà Mỹ dùng số tiền ít ỏi còn lại thuê một căn phòng, tìm việc làm thuê tạm thời trong trấn. Tiểu Bác ở nhà chơi, cô đi làm về thì nấu cơm cho nó ăn, rảnh rỗi lại dắt nó đi dạo quanh trấn.

Ở đây, họ dường như quên hết mọi chuyện quá khứ.

Cho đến một ngày, cảnh sát bắt đầu kiểm tra nhân khẩu.

Hà Mỹ nghe thấy họ đang hỏi thăm người khác về Tiểu Bác, sợ quá không dám đi làm nữa, lén lút men theo ngõ nhỏ trốn về nhà.

"Tiểu Bác, chúng ta phải đi thôi!" Hà Mỹ thì thầm, "Con thu dọn đồ chơi lại đi."

Cô đi thu dọn quần áo.

Vì căng thẳng, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng áo.

Hai người định trốn khỏi thị trấn bằng đường thủy. Không ngờ chuyến đi ấy khiến Hà Mỹ phải phiêu bạt khắp nơi, trải qua biết bao chuyện trước đây chưa từng gặp. Bước ra khỏi xưởng dệt nhỏ bé, bước ra khỏi thế giới nhỏ bé của mình, cô mới phát hiện cuộc đời mỗi người đều khác biệt đến thế!

Tả Vi quay xong cảnh ngồi thuyền, lau mồ hôi, ngồi đầu thuyền uống nước. Cố Đình đi tới hỏi: "Phía sau còn phải đi mấy điểm quay nữa, có mệt không?"

"Cũng tàm tạm ạ." Cô cười, đưa chai nước cho anh, "Uống không anh?"

Anh nhận lấy uống một ngụm, nhìn khuôn mặt rám nắng của cô, không kìm được xót xa: "Lẽ ra nên chọn quay vào tháng Mười."

Giữa mùa hè, nóng kinh khủng.

"Thôi kệ, tiểu thuyết gốc bối cảnh mùa hè mà, Hà Mỹ còn phải đi b*n n**c giải khát nữa, thế này mới chân thực." Cô vỗ nhẹ vào má mình, "Em đẹp tự nhiên mà, anh không biết sao? Đen chút thì qua một mùa đông là trắng lại ngay. Với lại em có bôi kem chống nắng, không nghiêm trọng lắm đâu. Nhưng mà anh ấy…" Cô sờ sờ cằm anh, "Sao em thấy anh tiều tụy đi nhiều thế?

Gần đây quay phim vất vả lắm à?"

Cố Đình nhướng mày: "Chẳng lẽ em không thấy trông rất phong trần, rất đàn ông sao?"

Tả Vi cạn lời.

Buổi tối, cô về khách sạn trong trấn, tắm rửa xong liền sang phòng Cố Đình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!