Mười giờ sáng, cô mới dậy.
Nhìn chiếc giường bừa bộn, Tả Vi day day trán, thu dọn ga trải giường ném vào máy giặt.
Ăn hai lát bánh mì, cô sang nhà Cố Đình bên cạnh. Đậu Sa nghe tiếng vội vàng lao ra, thở hổn hển mừng rỡ. Chú cún giờ đã nặng 25-30kg, cô bế không nổi nữa, đành cầm lược dắt nó ra ban công chải lông.
Trịnh Bảo San nói: "Cô mang nó về nhà nuôi luôn cho rồi."
Chuyện của Đậu Sa phần lớn đều do Tả Vi lo liệu, Cố Đình rất ít khi để ý, nên nhìn thế nào Tả Vi cũng giống chủ nhân hơn.
"Tôi không thèm, cứ để nó ở đây." Tả Vi tinh nghịch nói, "Để bồi dưỡng tình yêu động vật cho anh ấy chứ!"
Trịnh Bảo San cười.
Quả thực vì Tả Vi mà dù Đậu Sa có chạy lung tung trong nhà, thỉnh thoảng cắn hỏng đồ đạc hay nhảy nhót lung tung, Cố Đình cũng không nói gì. Đậu Sa làm nũng với anh, anh cũng đáp lại. Đàn ông to lớn ở bên cạnh động vật nhỏ thực ra nhìn rất ấm áp. Trịnh Bảo San hiểu ý Tả Vi.
"Nhưng mà cô không phải đi quay phim sao?"
"Chiều mới đi." Tả Vi ném túm lông chó dính trên lược vào thùng rác, "Giờ thư giãn chút đã."
Cô lại dắt Đậu Sa đi dạo.
Hai giờ chiều mới đến tứ hợp viện quay phim.
Cố Đình thấy cô, mỉm cười: "Ngủ ngon không?"
"Anh còn hỏi à, em ngủ đến gần trưa mới dậy đấy."
"Xem ra em vẫn nghe lời anh, không dậy quá sớm." Ánh mắt Cố Đình chuyển xuống chiếc váy ngắn của cô, kìm nén xúc động muốn vỗ vào cặp mông cong, thì thầm, "Tối qua may mà có anh, em thấy chưa, sau đó em nhập vai nhanh hẳn. Quả nhiên làm đạo diễn thì lúc rảnh rỗi phải dùng "quy tắc ngầm" mới được."
"Xéo đi!" Tả Vi bất mãn với độ mặt dày của anh, "Cẩn thận em đi rêu rao bộ mặt thật của anh cho người khác biết đấy."
Cố Đình phì cười: "Em đi nói đi, xem ai làm gì được anh."
Bạn gái mình mà mình còn không được động vào à?
Tả Vi véo anh một cái, thấy có người đi tới, hai người mới tách ra.
Cảnh quay này tiếp nối cảnh hôm qua, Từ Thân Kiều lại đến ôm Tả Vi.
Cố Đình nhìn qua màn hình, sắc mặt lại trầm xuống, không ngừng nhắc nhở bản thân phải lý trí. Dù sao chuyện đã đến nước này, không thể tuyển lại diễn viên. Hơn nữa là đạo diễn, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, sau này phim của anh, nữ chính đại để vẫn sẽ giao cho Tả Vi, vậy thì tránh làm sao được?
Anh thu lại những suy nghĩ lung tung.
Tả Vi nhờ hôm qua tập dượt với Cố Đình nên nhập vai rất dễ dàng, ngược lại Từ Thân Kiều cứ lúng túng mãi.
Sau ba lần quay hỏng liên tiếp, Cố Đình nhíu mày hô cắt.
Kéo Từ Thân Kiều ra một chỗ yên tĩnh, anh hỏi: "Cậu bị sao thế? So với Hà Mỹ, cảm xúc của Ngô Trạch Lâm không quá phức tạp. Anh ta chỉ muốn sinh thêm con với Hà Mỹ, Hà Mỹ từ chối, anh ta tức giận. Là đàn ông, anh ta nghĩ đơn giản hơn phụ nữ, nhưng cậu cứ ngập ngừng mãi."
Từ Thân Kiều gãi đầu: "Chủ yếu là góc độ này tôi cứ nhìn thấy anh."
"Thì sao nào? Ý cậu là tại tôi làm loạn cậu à?" Cố Đình cạn lời.
"Anh không ngại thật chứ?" Từ Thân Kiều nói nhỏ, "Vốn dĩ tôi đã nghĩ xong cách diễn rồi. Ngô Trạch Lâm là tài xế xe tải, sức lực rất lớn, khi giằng co với Hà Mỹ trên giường, không xé rách quần áo thì hơi vô lý."
"… Cho nên cậu muốn xé áo bạn gái tôi?" Biểu cảm Cố Đình hơi cứng lại, "Phim này đâu phải phim cấp ba!"
Từ Thân Kiều nghiêm túc nói: "Đương nhiên tôi không cố ý chiếm tiện nghi của Tả Vi. Ai chẳng biết tình cảm hai người tốt thế nào, nhưng anh là đạo diễn…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!