Chương 50: (Vô Đề)

Tả Vi nghe được câu này từ bên trong, trong lòng thót lên một cái. Sao thế, hai bố con họ định kiện nhau ra tòa sao? Rốt cuộc là thù hận sâu đậm đến mức nào chứ!

Thấy Cố Đình bước vào, cô ôm hai chân ngồi trên sô pha, ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt lạ lẫm.

Vẫn là người đó, nhưng toàn thân anh toát ra vẻ sát khí đằng đằng, cảm xúc mãnh liệt khó tả, thực sự khiến người ta có chút sợ hãi.

Thế nhưng vừa nhìn thấy cô, vẻ mặt anh lại dần dịu xuống, nở nụ cười rất đỗi dịu dàng.

"Dọa em sợ à?" Anh ngồi xuống bên cạnh cô.

"Vâng. Anh và bố rốt cuộc bị sao vậy?" Tả Vi khó mà hiểu nổi. Từ nhỏ cô đã có quan hệ rất tốt với bố, vì hai người có cùng sở thích, thậm chí còn thân thiết hơn cả mẹ. Cô có chuyện gì cũng nói với bố. Khi bố qua đời, cô đau khổ đến mức không chịu đựng nổi.

Giờ nhớ lại, lòng vẫn còn đau nhói. Tuy cô thường tự nhủ bố ở trên trời vẫn sống tốt, vẫn dõi theo cô, chỉ cần cô sống tốt bố nhất định sẽ vui lòng.

Cố Đình nhẹ nhàng vuốt tóc cô, im lặng hồi lâu mới nói: "Em biết không, trước giờ người anh ngưỡng mộ nhất chính là những người có một người bố tốt."

"A…" Tả Vi khẽ hé miệng, rồi vươn tay ôm lấy cánh tay anh.

Cô có thể cảm nhận được sự bất lực và chua xót trong lời nói của Cố Đình.

Nhưng lại không biết phải an ủi thế nào.

Vai trò của người bố không ai có thể thay thế được, thiếu hụt chính là thiếu hụt.

"Bố anh là một kẻ nát rượu." Anh chậm rãi kể, giọng trầm thấp, thuần hậu, "Thực ra lúc đầu không phải thế, nhưng sau khi làm ăn thất bại, ông ta ngày nào cũng uống rượu, nghiện rượu, còn đánh người… Hồi đó anh sợ nhất là về nhà, vì sẽ phải nhìn thấy ông ta, nhưng mẹ anh lại ở nhà."

Tả Vi không tự chủ được dựa vào lòng anh.

"Có một lần, ông ta say rượu phát điên, đẩy mẹ từ trên lầu xuống." Giọng anh nghẹn lại, cúi đầu nói, "Hôm đó anh ở nhà bạn, về đến nơi mới biết."

Hóa ra mẹ anh bị liệt là vì nguyên nhân này.

"Ông ta bị kết án mười năm tù."

Đó là câu kết luận cuối cùng cho đoạn quá khứ ấy.

Anh kể rất ngắn gọn, nhưng chỉ vài câu nói đó cũng đủ khiến Tả Vi kinh hãi tột độ.

Cô chưa bao giờ biết Cố Đình từng trải qua chuyện như vậy, bởi vì anh trông thực sự rất lý trí, rất trưởng thành, rất… mạnh mẽ. Mới 30 tuổi đã có trong tay bao nhiêu sản nghiệp, không chỉ thành công trong giới giải trí, giờ còn sắp làm đạo diễn, nghe nói còn hùn vốn mở công ty với người ta.

Cô hoàn toàn không biết anh đã vượt qua nỗi đau này như thế nào.

"Trước kia anh thiếu dũng khí, nhưng trải qua những chuyện đó, dường như chẳng còn gì đáng sợ nữa." Cố Đình ôm cô vào lòng, "Bởi vì anh đã từng tự tra tấn bản thân vô số lần, tại sao mình không thể ngăn cản chuyện đó."

Tại sao?

Chính vì sự yếu đuối của anh lúc đó.

Tả Vi vòng tay ôm eo anh, dịu dàng nói: "Mọi chuyện qua rồi, em tin mẹ anh chưa bao giờ trách anh cả."

"Anh biết, mẹ luôn cảm thấy bà nợ anh."

Vì Khương Lan mềm lòng, cho rằng Cố Chương bị đả kích nên mới say rượu, dù sao trước kia ông ta cũng là người đàn ông biết lo cho gia đình. Cho nên bà vẫn luôn ở bên ông ta. Nhưng có một số người, bản chất có lẽ chính là yếu đuối như vậy, không chịu nổi đả kích. Cố Chương chính là loại người đó, trút hết mọi bất mãn lên vợ con, không thể nào vực dậy được nữa.

Cố Đình thở dài thườn thượt: "Ông ta giờ còn trông chờ anh nuôi đấy!"

Tuy pháp luật quy định con cái có nghĩa vụ phụng dưỡng cha mẹ, nhưng một người bố như vậy, anh chỉ thấy xấu hổ, khó mà hoàn thành trách nhiệm làm con. Hơn nữa người như Cố Chương, e là sẽ công phu sư tử ngoạm, chắc chắn muốn đòi anh rất nhiều tiền. Ông ta dựa vào cái gì chứ?

Đương nhiên phải để tòa án phán quyết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!