Cho đến nay, thái độ của anh đối với việc cô làm diễn viên đều là vạn phần coi thường, giờ lại nói ủng hộ?
Lại còn thâm tình chân thành như vậy nữa chứ.
Tả Vi không thể tin nổi, nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, hỏi: "Anh nói thật chứ?"
"Thật." Trình Lạc nghiêm túc nói, "Anh nhận ra em thực sự thích đóng phim. Nếu không thì mệt mỏi không nói, cơm ăn không đủ no, với trình độ hiện tại của em còn chưa kiếm được tiền, vậy em cố gắng vì cái gì chứ?"
Khóe miệng Tả Vi giật giật.
"Cho nên, em đồng ý không?" Trình Lạc tiến lại gần, ngực suýt chạm vào người cô.
Hai người quá quen thuộc nhau, tính cách Trình Lạc thế nào Tả Vi là người rõ nhất. Nếu phải dán cho anh cái nhãn, chắc chắn phải có hai từ "tự phụ" và "cường ngạnh".
Cô không muốn đồng ý nhanh như vậy.
"Để em nghĩ đã." Tả Vi đưa tay đẩy người anh ra, "Dạo này em bận lắm, đợi em quay xong bộ phim này được không?"
Trình Lạc chống tay lên tường, chẳng những không lùi lại nửa bước vì động tác của cô mà còn tiến sát hơn.
Tả Vi ngượng ngùng: "Anh đừng như thế được không?"
"Em đỏ mặt rồi." Trình Lạc nói, "Rõ ràng là muốn đồng ý nhưng lại cố tình không nói, phải không? Tả Vi," anh đặt tay l*n đ*nh đầu cô, "Hai ta lớn lên cùng nhau, anh còn lạ gì tâm tư của em, em thích anh."
"Ai bảo?" Tả Vi theo bản năng phản bác, giận dỗi nói, "Ai thèm thích anh?"
Mặt cô càng đỏ hơn, lan tận mang tai, khiến cả khuôn mặt dưới ánh đèn càng thêm kiều diễm động lòng người.
Trong đầu Trình Lạc lại hiện lên dáng vẻ đau lòng của Tả Vi.
Lần đó, cô thấy anh dẫn bạn gái về nhà, tuy đã cố tỏ ra bình tĩnh nhưng vẫn bị anh phát hiện. Cũng chính từ lúc đó, anh mới dần hiểu rõ lòng mình.
Hóa ra cô gái mà anh luôn coi như em gái, anh lại để tâm đến thế.
Vì vậy, mối tình đầu của anh kết thúc như thế.
Nhưng điều khiến anh bực bội là, Tả Vi tuy thích anh nhưng lại không chịu nghe theo ý kiến của anh. Chuyện thi vào Thượng Ảnh đã đành, đằng này lại còn nhất quyết đòi đến Bắc Kinh phát triển.
Anh từng chờ đợi cô, chờ một ngày cô thổ lộ, nhưng rốt cuộc lại không có.
Cô như chú chim nhỏ, bay thẳng về phía lý tưởng của mình, chẳng hề ngoảnh lại.
Ngược lại là anh, đuổi theo bước chân cô đến Bắc Kinh.
Tất nhiên, việc gia đình có công việc kinh doanh ở Bắc Kinh cũng là cái cớ để anh thuyết phục bố mẹ đồng ý. Anh đã bỏ ra nhiều công sức như vậy, giờ đương nhiên phải quyết tâm giành được cô.
Anh nhìn cô thật lâu.
Tả Vi bị anh nhìn đến tim đập loạn nhịp.
Trình Lạc nói: "Em không muốn thừa nhận cũng được, nhưng Tả Vi," anh ép cô sát vào tường, thì thầm bên tai, "Vì em mà anh chưa từng có một mối tình nào ra hồn cả."
Tả Vi mở to mắt: "Ý anh là sao?"
"Bởi vì anh phát hiện người anh thích là em, nên cô bạn gái em gặp lần đó, được vài hôm bọn anh đã chia tay rồi." Anh ho nhẹ một tiếng, "Chuyện này anh trai em cũng không biết đâu, cứ tưởng bọn anh yêu nhau một thời gian."
Tả Vi kinh ngạc ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt tràn đầy tình ý của anh.
Anh cúi đầu, hôn lên môi cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!