Chương 49: (Vô Đề)

Sau một hồi suy nghĩ, Tả Vi vẫn quyết định gặp mặt. Dù sao người ở ngay bên ngoài xe, chỉ cách vài bước chân.

Cửa xe mở ra, Cố Chương nhìn thấy một cô gái xinh đẹp thời thượng bước xuống. Dáng người cao ráo, mặc áo len thụng màu trắng thêu hình hươu con trùm qua hông, váy ngắn màu cam, đi bốt ôm sát chân, toát lên vẻ thanh xuân rực rỡ.

Ông ta cười với cô, nói: "Chào cô Tả, tôi là bố của Đình Đình."

Nói thẳng vào vấn đề, ông ta còn đưa cho cô một bức ảnh chụp gia đình ba người. Lúc đó Cố Đình còn nhỏ, nhưng nhìn Khương Lan là nhận ra ngay.

Tuy nhiên, Tả Vi không rõ thái độ của Cố Đình đối với người bố này như thế nào, nên cô rất thận trọng: "Chào bác Cố, không biết bác tìm cháu có việc gì không ạ?"

"Vì tôi không thể nói chuyện với Đình Đình được, nhưng tôi biết cô Tả là người nhân hậu nên mới dùng đến hạ sách này!" Cố Chương thở dài, nếp nhăn trên mặt dường như hằn sâu thêm, "Cô xem, sức khỏe tôi cũng không tốt, già cả thế này rồi, căn bản không biết làm sao để nuôi sống bản thân. Mà mẹ của Đình Đình thì sống trong biệt thự, còn tôi đến tầng hầm cũng chẳng thuê nổi."

Là đến để kể khổ sao? Tình huống này đúng là nằm ngoài dự liệu của Tả Vi. Cô liếc nhìn Cố Chương một cái. Ông ta ăn mặc sạch sẽ nhưng quần áo rất cũ kỹ, không biết đã mặc bao nhiêu năm rồi. Người trông cũng rất già nua, tuy dì Khương bị liệt nửa người dưới, cũng gầy gò, nhưng nhìn vẫn trẻ hơn ông ta nhiều.

Xem ra bố của Cố Đình mấy năm nay sống rất chật vật.

Thế nhưng cô không tiện can thiệp, dù sao đó cũng là chuyện gia đình anh. Tả Vi suy nghĩ một chút rồi nói: "Bác à, hay là bác để lại số điện thoại cho cháu, lát nữa cháu nói lại với Cố Đình… Bác không tìm được anh ấy đúng không ạ?"

Cố Chương nhớ lại sự tuyệt tình của Cố Đình, cười khổ: "Đúng vậy, nó nổi tiếng quá, lại có nhiều vệ sĩ như vậy, tôi không đến gần được."

Thực ra lúc ở trong tù, ông ta đã từng viết thư cho Cố Đình nhưng chưa bao giờ nhận được hồi âm.

Ông ta biết con trai hận mình thấu xương.

Nhưng thì sao chứ? Nó vẫn là con trai ông ta!

Tả Vi gật đầu: "Anh ấy khá chú trọng việc bảo vệ bản thân." Cô lấy điện thoại ra, xin số của Cố Chương.

Cố Chương cười nói: "Phiền cô nói giúp với Đình Đình, tuy trước kia có chút không vui vẻ, nhưng chúng ta dù sao cũng là cha con, mong nó đừng để bụng nữa."

"Vâng." Tả Vi gật đầu chào từ biệt, "Bác ơi cháu còn có việc phải làm, lời của bác cháu sẽ chuyển lại cho anh ấy."

Cố Chương cảm ơn một tiếng rồi cáo từ rời đi.

Nhìn theo bóng lưng ông ta, lòng Tả Vi đầy nghi hoặc. Nói là không đến gần được, nhưng chỉ cần ông ta nói rõ thân phận thì người của Cố Đình chắc chắn sẽ không ngăn cản. Chẳng lẽ là… thực ra Cố Đình không chịu gặp ông ta? Hai bố con họ rốt cuộc có mâu thuẫn gì?

Tả Vi quay quảng cáo đến tận chập tối mới về.

Hiện tại cả hai đều bận rộn, Tả Vi không thể nào có thời gian nấu cơm. Vì thế Cố Đình đã sớm thuê Trịnh Bảo San và một dì giúp việc khác đến. Trịnh Bảo San phụ trách ba bữa cơm mỗi ngày, còn dì giúp việc lo dọn dẹp và chăm sóc Đậu Sa. Lúc rảnh rỗi Tả Vi cũng sẽ sang đó ăn cơm.

Hôm nay cô cũng sang.

Trịnh Bảo San thấy cô liền cười nói: "Cũng chẳng biết cô có đến không, tôi giờ ngày nào cũng chuẩn bị hai phần, cô không đến thì hời cho tôi và dì Tưởng."

Tả Vi bế Đậu Sa lên chơi đùa: "Cô nói cứ như Cố Đình ngược đãi các cô, bắt phải ăn cơm thừa của tôi ấy! Thôi được rồi, tôi biết thực ra cô muốn tăng lương chứ gì?"

Trịnh Bảo San cười khúc khích không ngừng: "Phiền cô Tả nói giúp chúng tôi vài câu, giờ vật giá leo thang từng ngày mà."

Dì Tưởng đứng bên cạnh cũng cười theo.

Tuy dì ấy lớn tuổi hơn, nhưng Trịnh Bảo San là do mẹ Cố Đình giới thiệu đến nên có chút "vốn liếng", chỉ có cô ấy mới dám nói đùa như vậy.

"Được." Tả Vi đồng ý ngay.

Dù sao mình cũng hay sang ăn chực, hơn nữa cô cảm thấy với tay nghề của Trịnh Bảo San, nếu đi làm đầu bếp thật sự thì lương chắc chắn cao hơn hiện tại.

Trịnh Bảo San vui vẻ đi vào bếp.

Tả Vi dắt Đậu Sa ra ngoài đi dạo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!