Dù sao cũng là khách từ phương xa đến, xuất phát từ phép lịch sự, vợ chồng Trương Bồi Vân mời Cố Đình ở lại nhà vài ngày. Cố Đình khách sáo từ chối mãi, cuối cùng cũng đồng ý. Đương nhiên trong lòng anh rất muốn ở lại, nhưng cũng chỉ định ở hai ba ngày là cùng.
Một hôm, hai người đàn ông ngồi trò chuyện trên ban công.
Trương Bồi Vân lúc rảnh rỗi thích trồng hoa cỏ, biến góc ban công này thành một khu vườn nhỏ, đâu đâu cũng thấy chậu hoa cây cảnh. Ông đặt bốn chiếc ghế mây và một bàn trà nhỏ, thi thoảng ngồi phơi nắng ở đây cực kỳ thư thái.
"Bác trai cũng biết hưởng thụ thật." Cố Đình cười nói. Anh tuy có biệt thự riêng nhưng bản thân lại chẳng mấy khi động tay vào những việc này.
"Bố em bảo là để giải tỏa áp lực đấy." Tả Vi giải thích, "Giống như anh đi hát vậy."
"Hóa ra là thế." Cố Đình nắm lấy tay cô đặt lên đầu gối mình, "Đúng rồi, hình như em quên đòi quà anh thì phải? Đương nhiên, em cũng còn nợ anh một món quà đấy nhé."
Tả Vi giật mình, mãi mới hiểu ra: "Quà Valentine á? Anh chẳng phải đã "dâng hiến" bản thân mình đến đây rồi sao, thế là đủ rồi. Còn anh, em không biết anh sẽ đến nhà nên để quà ở Bắc Kinh mất rồi, chờ về em sẽ tặng bù nhé."
Đúng là người dễ thỏa mãn. Cố Đình cười nói: "Em càng như thế, anh càng phải tặng."
Anh đã để sẵn món quà trong túi áo từ sớm. Lúc này anh vén tay áo Tả Vi lên, đeo cho cô một chiếc đồng hồ. Cảm giác lạnh lẽo từ kim loại khiến cô suýt hét lên.
Cúi đầu nhìn kỹ, lần này cô hét lên thật.
"Cái này… phải mấy trăm nghìn tệ đấy chứ?" (Khoảng vài tỷ VNĐ).
Đây là chiếc đồng hồ thuộc top 10 thương hiệu đồng hồ danh tiếng nhất thế giới. Mặt kính sapphire, vỏ vàng hồng, kiểu dáng thanh lịch, viền đồng hồ nạm tổng cộng 167 viên kim cương. Đây là chiếc đồng hồ mơ ước của biết bao phụ nữ, Tả Vi đương nhiên cũng thích, nhưng giá của nó thực sự quá đắt!
Nghĩ đến chiếc đồng hồ mình mua cho anh chỉ tầm bảy tám chục nghìn tệ, cô cảm thấy bị đả kích nặng nề.
Thế này thì sau này còn "có qua có lại" kiểu gì?
Thấy cô định tháo ra, Cố Đình nói: "Mua cũng mua rồi, chẳng lẽ em muốn anh đem tặng người phụ nữ khác?"
Tay cô khựng lại: "Không trả lại được sao?"
"Mua ở Đức."
Tả Vi cạn lời, ngón tay nhẹ nhàng v**t v* mặt đồng hồ, khẽ nói: "Đắt thế này em nhận sao được? Quà em tặng anh…" Quả thực ngại không dám đưa ra nữa.
Nhìn ra sự bối rối của cô, Cố Đình nghiêm túc nói: "Anh giàu hơn em, cho nên tặng đồ đắt hơn là bình thường. Nhưng thực tế, nó chẳng khác gì việc anh mua chiếc đồng hồ mấy nghìn tệ tặng em cả, đều trong khả năng cho phép."
Nếu anh nghèo, đương nhiên sẽ mua đồ rẻ. Nhưng anh không nghèo, mua đồ quá rẻ lại thành ra không hay.
Tả Vi hiểu ý anh. Với tình hình tài chính hiện tại của cô, mua chiếc đồng hồ bảy tám chục nghìn tệ tặng anh đã là rất cố gắng rồi, đó là 80% số tiền cô còn lại. Cô nghĩ ngợi rồi nói: "Vậy em nhận. Nếu sau này mình chia tay, em chắc chắn sẽ trả lại anh."
Cố Đình thấy cô lại nói gở, búng mạnh vào trán cô một cái. Chợt nhớ ra điều gì, anh lấy điện thoại ra, ôm vai cô nói: "Chụp ảnh chung làm kỷ niệm đi."
Tả Vi đương nhiên phối hợp, nhận được quà xịn tâm trạng cũng tốt hơn, hai người chụm đầu vào nhau chụp ảnh.
Kết quả vừa chụp xong, anh liền đăng thẳng lên Weibo.
"Tôi đang ở Thượng Hải, mong mọi người chúc phúc cho chúng tôi."
Cũng nên tự mình cho mọi người một lời giải thích.
Trong ảnh, hai người tắm mình trong ánh nắng, cười ngọt ngào như mật. Bức ảnh lại một lần nữa khiến Weibo nổ tung.
"Má ơi, thừa nhận thật rồi! Tôi đã bảo sớm mà, gian tình rành rành ra đó. Nhưng không ngờ không chỉ đi ra mắt phụ huynh mà còn công khai rầm rộ thế này!"
"Khoe ân ái, chết sớm thôi, không biết à?"
"Có phải sắp cưới rồi không? Đại mỹ nhân Cố, anh sắp bị trói rồi sao? Tôi không tin, chắc chắn trong vòng một năm sẽ chia tay!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!