Cố Đình dự định ngày 10/2 sẽ đi Đức. Đến ngày 9/2, anh ghé qua chỗ Tả Vi, đưa kịch bản cho cô.
"Tranh thủ lúc rảnh rỗi đọc kỹ nhé."
Đây là điều Tả Vi vẫn luôn tò mò, cô vội vàng nhận lấy, mở trang đầu tiên ra đọc hai dòng thì ngẩn người, không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, cô mới do dự hỏi: "Em, em diễn vai người mẹ á?"
"Ừ, đúng vậy." Cố Đình xoa đầu cô, "Sang năm em cũng 24 rồi, hóa trang thành 28 tuổi một chút cũng chẳng thành vấn đề."
Tả Vi tức điên, đưa tay véo anh: "Em trông rất trẻ con có được không! Ra đường người ta toàn tưởng em là học sinh cấp ba đấy!"
Cô ngẩng khuôn mặt trắng mịn không tì vết lên cho anh xem.
Vì còn trẻ nên cô gần như không cần dùng mỹ phẩm, cùng lắm chỉ tô chút bột lông mày, thoa chút son môi. Vẻ đẹp trời sinh khiến lúc nào cô cũng xinh đẹp động lòng người.
Cố Đình thuận thế nắm lấy cằm cô hôn một cái.
Tả Vi "xì" một tiếng: "Đang bảo anh nhìn xem em có trẻ con không mà."
"Chỗ nào nhỏ cơ?" Ánh mắt Cố Đình liếc xuống dưới.
Mặt Tả Vi đỏ bừng. Hai người quá thân thuộc chính là có điểm này không tốt, đàn ông chẳng thể nào đứng đắn nổi. Cô hừ hừ, ngồi trên sô pha tiếp tục đọc kịch bản, anh ngồi bên cạnh, ôm vai cô.
"Khoảng tháng Sáu sẽ bấm máy." Anh giải thích, "Cơ bản mọi thứ đã xong xuôi rồi. Phim của đạo diễn Tào… Anh cũng không ép em, nếu em muốn đi thử vai thì cứ đi."
Tào Xuân là một đạo diễn rất tỉ mỉ, ông làm phim chậm hơn đạo diễn thường rất nhiều. Đạo diễn khác mất ba tháng thì ông phải mất bốn tháng. Đương nhiên, làm vậy cũng dễ cho ra đời tác phẩm kinh điển. Tuy nhiên, phim của Cố Đình cũng đã chuẩn bị từ sớm, liên quan đến rất nhiều người từ nhà đầu tư đến đối tác, không thể chờ Tả Vi được.
Cho nên giọng điệu anh có chút áy náy.
Tả Vi nói: "Còn phải nói sao, em chắc chắn sẽ làm nữ chính của anh rồi."
Dù là vì sự giúp đỡ trước kia của anh hay vì quan hệ hiện tại, cô đều phải hết lòng tương trợ. Hơn nữa nói riêng tư thì cô cũng không muốn Cố Đình lại đi mời nữ diễn viên khác đến thế chỗ mình.
Cố Đình rất vui, ôm cô hôn một hồi: "Xem ra em vẫn còn chút lương tâm."
"Em lúc nào chẳng có." Tả Vi bĩu môi, cầm tập kịch bản dày cộp vỗ nhẹ lên bàn trà, "Em chỉ sợ diễn không tốt thôi. Phim này thuộc thể loại đời thường, vạch trần vấn đề xã hội, em chưa từng làm mẹ bao giờ, sợ không nắm bắt được. Nhỡ diễn hỏng thì làm sao?"
Cô thực sự lo lắng.
Cố Đình cười nói: "Thế nên anh mới bảo em xem trước. Giờ còn bốn tháng nữa để chuẩn bị, với khả năng lĩnh ngộ của em thì chắc không khó đâu. Anh cũng chưa đến mức nhìn lầm người."
Rốt cuộc dù là nữ phụ, vai phản diện, tiên nữ hay nữ cảnh sát, cô đều "tiêu hóa" rất tốt, đạo diễn nào hợp tác xong cũng khen ngợi hết lời. Sao anh có thể nghi ngờ năng lực của bạn gái mình được?
Tả Vi được anh cổ vũ liền gật đầu: "Được rồi, em sẽ nghiên cứu kỹ." Cô tựa đầu vào ngực anh hỏi, "Thế còn anh, đi Đức bao giờ mới về?"
Vì hợp đồng đại diện nên anh phải sang đó chụp bộ ảnh thời trang, thương hiệu đó vốn dĩ cũng là của Đức.
Cố Đình trầm ngâm: "Chắc phải đến mùng Sáu, mùng Bảy Tết mới về được."
Năm nay Tết vào ngày 16, tức là ngay sau Valentine một ngày. Mùng Ba mùng Bốn Tết là khoảng ngày 22. Tả Vi tính toán: "Lúc đó chắc em đang ở nhà rồi. Hiếm khi em mới được về nên muốn dành nhiều thời gian cho bố mẹ."
Nói vậy là tạm thời sẽ không gặp được anh.
Nhìn ra sự tiếc nuối của cô, Cố Đình ôm lấy cô hôn lên, từ từ đè cô xuống sô pha: "Ừ, cũng khá lâu đấy." Tay anh bắt đầu du tẩu khắp nơi, "Cho nên, có phải chúng ta nên…"
Giọng anh khàn đi.
Cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể anh, những nụ hôn nóng bỏng rơi trên vành tai, cổ, mặt Tả Vi dần nóng ran lên. Nhưng mà, hình như cô vẫn chưa sẵn sàng. Hơn nữa, cứ thế trao thân cho anh, hôm sau anh lại không ở Bắc Kinh, đi đến một đất nước xa xôi như vậy, nghĩ đến thôi đã thấy hụt hẫng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!