Chương 41: (Vô Đề)

Hai người ngồi trên sô pha, quấn quýt bên nhau cả buổi tối.

Thấy anh quả thực không có ý định về, Tả Vi chỉnh lại quần áo, đứng dậy nói: "Để em đi trải giường."

Anh kéo tay cô lại: "Đợi chút đã."

Lúc đầu còn chưa quen, nhưng dính lấy nhau mấy tiếng đồng hồ, Tả Vi cũng dần quen thuộc. Cô đổi tư thế trong lòng anh, tựa đầu vào vai anh hỏi: "Vậy anh định bao giờ mới ngủ?"

Cố Đình cười tà mị: "Em không đợi được nữa rồi à?"

"… Em chỉ hỏi thế thôi. Mà này, chúng ta ngủ riêng đấy nhé." Cô cầm điều khiển chuyển kênh, lờ đi sự khiêu khích của anh. Tuy tim vẫn đập loạn xạ, cô cố gắng đổi chủ đề, "Phim điện ảnh của anh bao giờ thì chốt diễn viên? Chị Chu bảo em là tháng Ba có một bộ điện ảnh, chị ấy hy vọng em có thể nhận vai. Anh đoán xem là ai làm đạo diễn?"

"Chị ấy coi trọng như vậy, chắc là đạo diễn Tào?" Nhắc đến chính sự, giọng điệu Cố Đình khác hẳn. Tào Xuân là nhân vật hàng đầu của thế hệ đạo diễn thứ năm, phim ông làm đạo diễn đã giành vô số giải thưởng. Chỉ riêng cái tên này thôi cũng đủ khiến bao diễn viên khao khát được hợp tác, nên anh rất nghi ngờ liệu Tả Vi có nắm bắt được cơ hội này hay không.

"Em phải đi thử vai đúng không?" Anh cúi đầu nhìn Tả Vi.

Tả Vi cảm thấy rất áp lực: "Đúng vậy!"

Cố Đình cười nói: "Không có gì phải lo cả. Dù sao em còn trẻ, đường còn dài mà. Tuy phim của đạo diễn Tào rất đáng mong đợi, nhưng chẳng phải vẫn còn có anh sao?"

Tả Vi phì cười, chọc chọc vào ngực anh: "Còn chưa biết anh định quay phim gì nữa là!"

"Đợi một thời gian nữa anh đưa kịch bản cho em xem." Cố Đình vuốt tóc cô, "Nuôi tóc dài ra nhé, trong phim em phải để tóc dài."

So với tóc ngắn hiện tại, nhân vật yêu cầu tóc dài, chẳng lẽ là vai nữ sinh thanh thuần? Hay là mỹ nhân công sở? Nếu là phim cổ trang thì có tóc giả rồi, chắc không cần thiết…

Thấy cô nghiêng đầu suy nghĩ lung tung, Cố Đình bế bổng cô khỏi ghế sô pha.

Tả Vi kêu lên một tiếng, vội vàng ôm cổ anh, sợ bị ngã.

Rất hài lòng với phản ứng của cô, Cố Đình cười nói: "Cũng không cần phiền em đi trải giường cho khách đâu, chúng ta cứ ngủ giường của em là được, giống lần trước ở nhà anh ấy."

Tả Vi: "…"

Đúng lúc này, điện thoại reo.

Tiếng chuông rất bình thường, vừa nghe là biết của Cố Đình.

Anh đành phải thả Tả Vi xuống.

Cũng không biết là ai gọi vào giờ muộn thế này. Cô dỏng tai lên nghe, sau đó nghe thấy Cố Đình gọi một tiếng "Mẹ", tim cô đánh thót một cái.

Cố Đình liếc nhìn cô, đi ra chỗ xa hơn một chút.

"Giờ đã gần 11 giờ rồi, mẹ vẫn chưa ngủ ạ?" Anh hỏi.

Mẹ anh tên là Khương Lan, cười tủm tỉm nói: "Tự nhiên nhớ đến con thôi. Tết này có về không? Tốt nhất là mang cả bạn gái về cùng nhé, là cô Tả đúng không?"

Cố Đình: "…"

"Bảo San nói với mẹ ạ?" Anh suy nghĩ một chút liền hiểu ra nguyên nhân.

Khương Lan cười nói: "Chuyện đó không quan trọng. Mẹ giờ chỉ mong con sớm kết hôn thôi. Không phải mẹ giục đâu, mà là cậu mợ con đều sốt ruột thay rồi. Không thể lại chia tay nữa đâu nhé, con cũng 30 rồi, đừng học mấy diễn viên khác cứ mãi không chịu kết hôn."

"Con biết rồi." Cố Đình trả lời nước đôi, "Đợi thời cơ chín muồi, đương nhiên con sẽ cưới."

Khương Lan ngập ngừng một chút: "Mẹ nghe nói con còn chuyển nhà? Còn nuôi cả chó nữa?"

Cố Đình ho khan một tiếng: "Vâng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!