Khi sự việc về bức ảnh bị lộ ra, Chu Ngọc Cần lập tức hỏi thăm.
Hai người kia hẹn hò mà không bị lộ, lại lộ ra chuyện Tả Vi đi lại mập mờ với một người đàn ông lạ mặt khác. Bảo sao Chu Ngọc Cần không rối tung lên.
"Không phải ngoại tình đấy chứ?"
Tả Vi vội nói: "Không phải đâu ạ, anh ấy là bạn em, bọn em lớn lên cùng nhau. Chẳng biết sao mấy phóng viên này cứ thích bịa đặt thế không biết. Hôm đó là em muốn đi mua nhà, anh ấy làm quân sư thôi."
Chu Ngọc Cần tin cô không nói dối, chỉ dặn dò: "Chuyện này chị sẽ giúp em làm sáng tỏ. Sau này em nhất định phải cẩn thận hơn, giờ nổi tiếng rồi, nhiều con mắt nhìn chằm chằm lắm đấy!"
Câu nói cuối cùng khiến Tả Vi sợ hết hồn, cảm nhận sâu sắc sự "ác ý" của thế giới bên ngoài. Mấy ngày liền cô không dám ra khỏi cửa đi xem nhà nữa.
Cuộc sống không đóng phim vẫn rất nhàn nhã. Hôm qua cô cùng Lâm Nhã Đồng xem phim đến 12 giờ đêm, sáng nay ngủ nướng đến 9 giờ mới dậy. Vừa đánh răng xong thì điện thoại reo.
Cố Đình nói: "Anh ở dưới nhà em rồi, em mang chứng minh thư và thẻ ngân hàng xuống đây nhé."
Câu trước thì không có gì, nhưng câu sau khiến Tả Vi ngơ ngác. Cô treo cốc đánh răng lên, hỏi: "Cái gì cơ? Chứng minh thư, thẻ ngân hàng á?"
"Ừ, anh xem được nhà cho em rồi, giờ đi mua luôn."
"…" Tả Vi khiếp sợ, "Em, em còn chưa nghĩ xong mà."
"Không ưng ý thì không mua cũng được."
Anh đã tính trước rồi. Tả Vi liền vào phòng ngủ tìm hai thứ đó, rồi chợt nhớ ra điều gì, kêu lên: "A, chị Nhã Đồng mới đi rồi, hôm nay chị ấy phải đi ghi hình chương trình."
Cố Đình im lặng một lát: "Em cứ xuống đây rồi nói."
"Em còn chưa ăn sáng." Tả Vi vừa thay quần áo vừa nói, "Anh chờ trong xe nhé, em ra tiệm bánh mì ở khu chung cư mua chút gì ăn đã… Anh có muốn ăn gì không?"
"Anh ăn rồi. Nếu tiện thì mua giúp anh ly cà phê."
Tả Vi cúp điện thoại, vội vàng xuống lầu.
Cô và Lâm Nhã Đồng ở khu này đã nổi tiếng từ lâu, nên chuyện ký tên, chụp ảnh chung cô đều đã làm hết rồi. Gặp người quen, cô gật đầu chào hỏi, mua bánh mì đậu đỏ và hai ly cà phê ở tiệm bánh, rồi đi một mạch ra cổng.
Cậu bảo vệ trẻ tuổi thấy cô lén lút ngó nghiêng thì biết ngay là đang đề phòng phóng viên. Cậu ta đi ra, lượn một vòng bên ngoài rồi cười nói: "Cô Tả, hình như không có paparazzi đâu ạ."
"Thật không?" Cô đẩy gọng kính râm trên mặt.
"Không có đâu ạ." Bảo vệ khẳng định chắc nịch.
"Cảm ơn nhé!" Tả Vi chạy vù đi như con thỏ.
Xe của Cố Đình đỗ ngay bên cạnh. Chiếc Cayenne màu đen tuy khiêm tốn nhưng vẫn không giấu được vẻ sang trọng. Tả Vi sợ bị phát hiện, vội vàng mở cửa xe chui vào.
Hôm nay cô mặc chiếc áo khoác phao dáng dài màu nâu sẫm, quần jean bó sát, giày da đen, ăn mặc y hệt sinh viên. Đầu đội mũ, đeo kính râm, nhìn từ xa thì chẳng ai nhận ra là ai.
Nhớ lại cách ăn mặc ưu nhã xinh đẹp của cô trong bức ảnh kia, Cố Đình nói giọng nhàn nhạt: "Sợ bị chụp đến thế à?"
"Đương nhiên, giờ em phải ngụy trang toàn diện!" Tả Vi tháo kính râm, để lộ đôi mắt long lanh, đưa cà phê cho anh, "Không ngon bằng cà phê nhà anh đâu."
Cố Đình không nói gì.
Tả Vi định bóc bánh mì, giữa chừng lại ngừng tay hỏi: "Ăn ở đây được không anh?"
Nhiều người không thích ăn uống trong xe. Tuy cô chưa hiểu rõ Cố Đình lắm nhưng cảm giác anh là người rất ưa sạch sẽ.
"Được chứ." Cố Đình uống một ngụm cà phê, cau mày, đúng là không ngon thật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!