Chương 37: (Vô Đề)

Khi Tả Vi tỉnh lại thì trời đã sáng. Cô dụi mắt nhìn quanh, mới nhận ra căn phòng này hoàn toàn khác với phòng mình. Trong thoáng chốc, ký ức tối qua ùa về.

Hóa ra cô nghe anh nói chuyện rồi ngủ quên mất, lại còn ngủ một mạch đến tận sáng, ngay cả anh đi lúc nào cũng chẳng hay.

Ý thức được điều này, Tả Vi vội vàng trở mình dậy.

Kết quả vừa mở cửa phòng, định lén lút chuồn về phòng mình thì đụng ngay phải Trịnh Bảo San, hai người suýt nữa đâm sầm vào nhau.

"A, cô Tả." Trịnh Bảo San thấy dáng vẻ lấm lét như ăn trộm của cô thì buồn cười, cố nhịn xuống nói: "Cố tiên sinh vừa dặn chúng tôi chuẩn bị bữa sáng cho cô, cô Tả muốn dùng món gì ạ?"

"Tùy, tùy ý món gì cũng được." Tả Vi vội vàng trốn về phòng.

Trùm chăn kín mít, cô cảm thấy mặt nóng bừng bừng, như thể làm chuyện xấu bị người ta bắt quả tang vậy. Phải mất một lúc bình tĩnh lại, cô mới mặc quần áo chỉnh tề rồi đi đánh răng rửa mặt.

Đi xuống cầu thang xoắn ốc, từ xa đã thấy Cố Đình ngồi trên ghế uống cà phê. Trong nhà có hệ thống sưởi sàn nên anh chỉ mặc chiếc áo len xám, quần âu đen, đôi chân dài bắt chéo, trông rất lười biếng và thư thái. Nghe tiếng bước chân, anh ngoảnh lại cười với cô, khiến mặt Tả Vi trong nháy mắt lại đỏ ửng.

Ánh mắt anh chứa đầy thâm ý, khiến tim cô đập loạn nhịp.

Cô hít sâu một hơi, rảo bước đi xuống.

"Ngủ ngon không?" Anh hỏi.

Tả Vi "vâng" một tiếng.

"Nhưng anh thì không ngon chút nào. Hôm nay thậm chí phải dùng đến kem che khuyết điểm đấy."

Là một người đàn ông bình thường, ôm bạn gái trong lòng mà không được làm gì, quả thực không phải chuyện dễ dàng. Có điều qua vài lần tỉnh giấc quan sát đêm qua, anh thấy nết ngủ của Tả Vi khá tốt.

Cơ bản là sau khi ngủ say thì cô nằm im, cứ thế dán chặt vào lòng anh cả đêm. Sáng nay dậy, anh phát hiện mình bị quầng thâm mắt nghiêm trọng, lại còn ngáp ngắn ngáp dài, nên đành phải dùng chút cà phê để tỉnh táo.

Tả Vi ngẩng đầu, thấy xung quanh không có ai, khẽ nói: "Xin lỗi anh, em không biết mình lại ngủ quên mất."

Nếu biết trước, cô đã về phòng mình từ sớm rồi. Hơn nữa người khởi xướng là Cố Đình đấy chứ, vốn dĩ cô định đi, anh cứ nhất quyết bắt cô nằm lên giường.

Nghĩ vậy, cô lại ném cho anh ánh mắt "đáng đời".

Cố Đình nhếch môi cười, không phản đối, đúng là anh tự làm tự chịu.

Trịnh Bảo San bưng bữa sáng lên, hoàn toàn theo phong cách Trung Hoa. Một bát cháo cua, một đĩa bánh bao cuộn nhân ngô, bánh củ cải, một lồng sủi cảo tôm thịt, món nào cũng được làm rất tinh tế, khiến người ta có cảm giác như đang ở nhà hàng điểm tâm sang trọng.

Thật là biết hưởng thụ quá đi!

"Cô Trịnh tay nghề cao như vậy, anh tìm đâu ra thế?" Tả Vi tò mò.

Cố Đình liếc nhìn Trịnh Bảo San: "Nói ra thì dài, thực ra là mẹ anh giới thiệu đấy."

Trịnh Bảo San nháy mắt với Tả Vi.

Tả Vi cười nói: "Mẹ anh quan tâm anh thật đấy, còn giới thiệu cả đầu bếp cho nữa."

"Chủ yếu là sợ anh không chịu ăn uống tử tế thôi." Cố Đình nhìn sắc trời bên ngoài, nói, "Tranh thủ còn sớm, em ăn xong anh đưa em về, lát nữa anh cũng có chút việc phải xử lý."

Biết anh bận, Tả Vi vội vàng cúi đầu ăn.

Lúc đi ra ngoài, mặt trời đã ló dạng sau tầng mây, đình viện rộng lớn bỗng chốc trở nên tràn đầy sức sống. Tả Vi ngồi trên xe, lo lắng hỏi: "Liệu có bị ai nhìn thấy không?"

Ánh mắt cô dừng lại trên người anh.

Anh ăn mặc rất trang trọng, âu phục đen, hình như sắp đi tham dự hội nghị thương mại nào đó. Nói đến đây, anh mua được biệt thự thế này, có lẽ tài sản không chỉ đơn giản là từ việc mở studio.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!