Ban đầu Tả Vi còn có chút kháng cự, nhưng càng đến gần nơi ở của Cố Đình, lòng hiếu kỳ của cô càng trở nên mãnh liệt, dù sao đó cũng là không gian riêng tư của anh.
Trên thực tế, anh chưa bao giờ công khai nơi này. Dù có phóng viên chụp lén cũng chỉ chụp được đình viện bên ngoài, còn bên trong như thế nào thì không ai hay biết. Nơi này giống như một khu vườn bí mật đang dần mở ra trước mắt cô.
Trên đường đi, cô không nhịn được hỏi: "Còn bao lâu nữa thì tới?"
Thấy cô sốt ruột, Cố Đình trả lời: "Sắp tới rồi." Anh ra hiệu cho Tả Vi lấy điện thoại của mình, "Em giúp anh gọi cho trợ lý Thương."
Tả Vi biết anh đang lái xe không tiện, bèn tìm số trợ lý Thương rồi bấm gọi giúp anh. Nghe anh dặn dò đầu dây bên kia: "Mua hai bộ đồ ngủ nữ kiểu dáng đẹp mang qua đây." Rồi anh liếc nhìn Tả Vi một cái, bổ sung thêm: "Size S, cùng hãng với đồ anh hay mặc."
Cúp điện thoại, mắt Tả Vi trợn tròn: "Đừng nói là mua cho em nhé? Em ngủ lại chỗ anh sao?"
"Đương nhiên, trừ khi em muốn anh nửa đêm phải lái xe đưa em về."
"Nhưng mà…" Tả Vi thầm nghĩ, cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý. Cô lén nhìn Cố Đình, từ khi hẹn hò đến nay, anh luôn xuất hiện với hình tượng chín chắn, điềm đạm, làm việc gì cũng tuần tự từng bước. Sao hôm nay tự nhiên lại… "gấp gáp" như vậy? Nhưng cô cũng ngại không dám nói ra.
Cố Đình liếc nhìn cô, thấy mặt cô đỏ bừng, không nhịn được bật cười: "Em chỉ là khách thôi."
Ngụ ý là, không có chuyện "kia" đâu. Tả Vi lúc này mới thả lỏng đôi chút.
Lái xe thêm mười lăm phút nữa mới đến nhà anh. Khung cảnh ven đường non xanh nước biếc, quả nhiên là hẻo lánh, nhưng cũng chỉ có nơi xa xôi thế này mới có được sự thanh tịnh. Biệt thự của Cố Đình nằm ẩn mình về phía Đông, lúc chạng vạng, cả ngôi nhà đắm mình trong ánh hoàng hôn, nhìn bề ngoài mang đậm phong cách phương Tây cổ điển.
Tuy gia đình Tả Vi cũng rất khá giả, nhưng vẫn chưa ở đến mức biệt thự biệt lập thế này, chỉ là căn hộ cao cấp dạng duplex, tất nhiên, nhà ít người cũng là một lý do.
Không biết trong nhà Cố Đình có mấy người? Nghĩ đến đây, cô bỗng dừng bước, đưa tay kéo tay anh: "Người nhà anh có ở đây không? Em còn chưa mua quà gì cả, làm sao bây giờ?"
Cố Đình thở dài, không biết cái đầu nhỏ của cô nghĩ gì nữa, đã bảo mua đồ ngủ rồi thì sao lại có người nhà ở đây được chứ? Nhưng xem ra, cô thực sự không có kinh nghiệm trong chuyện này. Có lẽ chưa từng trải qua chuyện ra mắt phụ huynh? Là nhà trai, không thể nào không để cô chuẩn bị trước.
Nhưng anh lại không kìm được muốn trêu cô: "Không sao đâu, mẹ anh hiền lắm."
Tả Vi kinh hãi đến mức đầu óc trống rỗng. Quan hệ với Cố Đình còn chưa công khai, giờ lại nhảy cóc đến bước ra mắt gia đình, lát nữa cô biết nói gì đây?
"Sao anh không nói sớm hơn!" Hết cách, cô dậm chân một cái, "Em mặc đồ tùy tiện thế này…" Chiếc áo khoác dạ sáng màu, họa tiết hoa lá rực rỡ, nhìn chẳng khác gì cô bé con. Nếu đi gặp phụ huynh, chắc chắn phải ăn mặc trang trọng hơn chút. Cô theo bản năng đưa tay vuốt tóc.
Cố Đình thấy cô căng thẳng, phì cười thành tiếng.
Lúc này Tả Vi mới vỡ lẽ là anh đang trêu mình, giận đến mức véo vào tay anh.
Cơn đau nhẹ truyền đến lại khiến lòng anh thấy thoải mái. Đã lâu không yêu đương, cảm giác thân mật đã lâu không gặp này như dòng sông ấm áp chảy tràn khắp người. Không biết lần này, liệu họ có thể bên nhau dài lâu? Cố Đình cúi đầu nhìn cô, thầm nghĩ, lần này ít nhất anh không còn bận rộn như trước, cũng nguyện ý dành nhiều thời gian hơn cho cô.
Qua vài mối tình, Tả Vi là người duy nhất đến nhà anh sớm như vậy, bắt nguồn từ sự xúc động trong khoảnh khắc muốn đưa cô về nhà.
Hai người nắm tay nhau đi đến trước cửa. Đúng như dự đoán, không khí rất vắng lặng. Vì người nhà Cố Đình không ở đây, ngoài trợ lý, bảo mẫu, người làm vườn và tài xế, cũng chỉ có nhân viên bảo vệ đi tuần, hơn nữa đều ở khá xa.
Cố Đình đẩy cửa vào, Tả Vi thấy bốn người giúp việc đứng nghiêm trang cúi chào: "Chào Cố tiên sinh, ngài đã về." Khi nói, họ cũng nhìn Tả Vi với ánh mắt thân thiện.
"Đây là cô Tả, cô ấy sẽ dùng bữa tối ở đây. Ngoài ra, chuẩn bị một phòng cho khách nhé." Cố Đình phân phó.
Mọi người vâng dạ, rồi quay sang chào Tả Vi.
Tả Vi quan sát bốn người họ, phát hiện một cô bảo mẫu còn rất trẻ, tầm 24-25 tuổi, mày thanh mục tú, trông khá quen mắt. Cô ngạc nhiên nói: "Em trông hơi giống Triệu Thi Đình đấy." So với minh tinh Triệu Thi Đình thì tất nhiên không xinh đẹp bằng, nhưng khí chất rất giống, khi cười lên trông đơn thuần đáng yêu.
Cố Đình nói: "Hầu như ai gặp cô ấy cũng nói vậy."
Cô gái kia giọng nói nhẹ nhàng, nói đùa: "Vâng, mọi người nói làm em cũng rung rinh, muốn đi thử vai ghê."
Mọi người đều bật cười.
"Nhưng thực tế thì em chỉ hợp làm đầu bếp thôi, đừng lãng phí tài năng của mình." Cố Đình cười nói, "Nấu ăn cho ngon vào, lát nữa để cô Tả có lộc ăn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!