Chương 31: (Vô Đề)

Tả Vi do dự một lát rồi nói:

"Đúng vậy, em đến thăm anh."

Đầu dây bên kia im lặng một hồi, rồi Cố Đình đáp:

"Anh sẽ bảo Giang Hoành Phạm tới đón em, anh đang ở nhà. Nhưng không phải căn nhà trước đây."

Tả Vi thầm hiểu, chắc chắn nhà chính của anh đang bị phóng viên theo dõi nên anh phải dọn đi nơi khác.

Cô cúp máy.

Vì đi muộn, đường sá cũng thông thoáng hơn. Khoảng 40 phút sau, Giang Hoành Phạm gọi báo rằng anh đã đến dưới lầu. Tả Vi len lén nhìn quanh hồi lâu, chắc chắn không có paparazzi mới yên tâm bước ra xe.

Cô hỏi:

"Anh Cố bệnh có nặng không?"

"Không hẳn là nặng, bị sốt với ho khan thôi. Gần đây Cố tiên sinh làm việc căng quá, chắc là mệt quá nên bị cảm."

Giang Hoành Phạm thấy cô lo lắng cho Cố Đình thì trong lòng rất ghen tị.

"Ai mà ngờ lại dính phải chuyện này, vốn định về nhà nghỉ mà phải tạm ở chỗ khác luôn."

Cố Đình thành danh sớm, kiếm tiền nhanh. Nhiều năm trước đã mua vài bất động sản ở Bắc Kinh, sau còn hợp tác làm ăn, giá trị tài sản tính cũng phải hàng trăm triệu.

Chỗ ở hiện tại của anh nằm trong một khu dân cư cao cấp.

Tả Vi khi ngồi trên xe vẫn nhìn xung quanh cẩn thận, sợ bị phóng viên phát hiện.

Giang Hoành Phạm cười nói:

"Yên tâm đi, tiểu thư Tả, chỗ này chưa có ai biết đâu."

Tả Vi lúc này mới xuống xe. Lúc này trời đã khuya, cô nhìn đồng hồ thì thấy đã hơn 12 giờ. Trong lòng có chút rối rắm – đúng là bốc đồng quá. Lẽ ra không nên đến. Nhớ lại lúc nói sẽ đến, đầu dây bên kia Cố Đình đã im lặng một hồi…

Có lẽ… anh cũng thấy không tiện?

Tả Vi hơi hối hận. Cô đến lúc khuya thế này chẳng phải làm phiền anh nghỉ ngơi sao? Nhưng giờ đã đến rồi, đành phải mạnh dạn lên.

Cố Đình vừa truyền nước xong, ra mở cửa, thấy vẻ mặt cô phức tạp thì mỉm cười nhẹ:

"Sao vậy? Mới đến mà đã hối hận rồi à?"

Anh mặc bộ đồ ngủ màu xanh nhạt, chỉ là mặt hơi hồng hơn bình thường một chút, giọng nói vẫn còn khàn.

Tả Vi nói:

"Em quên mất là muộn như vậy rồi… Với lại…" – cô nhíu mày –

"Em tới thăm người bệnh mà chẳng mang theo gì hết."

Đi tay không, thật sự quá bất lịch sự.

Nhìn biểu cảm của cô, Cố Đình bật cười:

"Không sao mà."

Thật ra, khi cô nói muốn đến, anh đã đoán được cô sẽ lo nghĩ như vậy. Nhưng anh cũng không từ chối. Có lẽ, khoảnh khắc đó, anh thật sự muốn gặp cô – để thấy nhẹ nhõm hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!