Chương 3: (Vô Đề)

Rốt cuộc cô cũng không phải diễn vai nữ chính.

Cát Binh không phải kiểu đạo diễn cổ hủ hoàn toàn không màng đến doanh thu phòng vé. Thực tế thì, trừ phi tự bỏ tiền túi ra đầu tư và tiền nhiều đến mức đốt không hết, còn không thì chẳng có vị đạo diễn nào làm phim mà không quan tâm đến doanh thu cả.

Thế nên Sau Lưng mới chọn Anne, một gương mặt trẻ, làm vai chính.

Trong số các tiểu hoa đán thế hệ mới, Anne chắc chắn là người nổi bật, vừa xinh đẹp, diễn xuất lại tốt, hơn nữa đã đóng chính hai bộ phim truyền hình và từng tham gia phim điện ảnh. Người như vậy tham gia sẽ đảm bảo được một mức lợi nhuận nhất định.

Còn vai nữ thứ, Cát Binh không định dùng mỹ nữ nữa.

Tiết Khả Lam có dung mạo ở mức trung bình, nhưng Tả Vi lại sáng sủa hơn nhiều. Cô sở hữu khuôn mặt trái xoan chuẩn mực, đôi mắt dài hẹp, long lanh ẩn tình, làn da trắng nõn, là một cô gái tươi tắn như ánh mặt trời.

Đương nhiên đó là ưu điểm, nhưng Cát Binh chú trọng diễn xuất hơn. Theo ông, Tả Vi kinh nghiệm chưa đủ, khó mà qua cửa, nếu không phải có người giới thiệu thì ông sẽ không lãng phí thời gian.

Cát Binh bảo cô đọc hai đoạn thoại xong, hờ hững nói: "Giờ cô là một cô gái thiểu năng trí tuệ, chừng ba bốn tuổi. Cô đi một vòng trong phòng này xem."

Tả Vi nhận ra thái độ của ông, càng thêm cẩn trọng.

Thiểu năng trí tuệ nghĩa là trí lực không phát triển hoàn toàn, nên dù đã đến tuổi trưởng thành, hành vi của họ vẫn dừng lại ở thời thơ ấu. Muốn diễn ra chất người như vậy, ngoài hành vi, còn cần cả ánh mắt.

Cả hai đều là mấu chốt.

Cô điều chỉnh cảm xúc, khẽ nhắm mắt, khi mở ra lần nữa, đôi mắt trong veo lộ vẻ ngơ ngác, vừa tò mò với thế giới, lại vừa có chút sợ hãi.

Mẹ bỏ cô lại đây. Đây là đâu? Mẹ đâu rồi?

Cô lập tức biến thành một đứa trẻ.

Cát Binh vừa chạm mắt với cô liền thu lại định kiến ban đầu. Xem ra cô gái này cũng có chút diễn xuất. Ông chăm chú nhìn cô.

Tả Vi bắt đầu bước đi, bước chân rất vững vàng. Cát Binh khẽ gật đầu. Lúc nãy có một diễn viên đến thử vai đi đứng rất tệ, lảo đảo xiêu vẹo, cứ tưởng người thiểu năng trí tuệ thì đến đi cũng không biết đi.

Nhưng chỉ là trí tuệ kém phát triển, cơ thể đâu có bệnh tật gì, sao lại không đi đứng bình thường được chứ?

Ánh mắt ông dõi theo Tả Vi.

Tả Vi đi đến giữa phòng, đụng phải một cái ghế nhỏ chắn đường. Cô không bước qua như người lớn, cũng không đi vòng, mà đá văng nó ra. Trẻ con hay phá phách, cô nắm bắt điểm này rất tốt.

Trong hai người còn lại, bỗng một người dùng ngón tay gõ nhẹ vào tường, phát ra tiếng "cốc cốc".

Tả Vi quay ngoắt lại, nhìn chằm chằm vào bức tường, quên bẵng cả việc đi lại. Đây là biểu hiện điển hình của sự mất tập trung, cũng là đặc điểm của trẻ con.

"Được rồi." Cát Binh nói.

Tả Vi thoát vai, chờ đợi Cát Binh nói thêm gì đó. Vì không chắc mình có được nhận vai hay không, Cát Binh hỏi cô: "Cô thấy thế nào về nhân vật này?"

Tả Vi suy nghĩ rồi đáp: "Nếu chỉ dựa vào hai đoạn thoại thử vai thì nhân vật này là một cô gái thiểu năng đơn thuần. Nhưng nếu là nữ thứ thì lại khác." Cô ngừng một chút, "Trên người cô ấy chắc chắn có bí mật rất lớn."

Cát Binh ậm ừ một tiếng: "Trong kịch bản có đoạn bị ma nhập, cô diễn thử xem."

Theo quy định, phim kinh dị trong nước không được quay cảnh ma nhập thật. Tả Vi thấy lạ nhưng đạo diễn yêu cầu thì không thể từ chối. Chỉ là, cảnh này rất khó diễn, ít nhất là với cô.

Tả Vi chưa từng đóng phim kinh dị, và tất nhiên cũng chưa từng gặp ma, ai mà biết bị ma nhập cảm giác thế nào? Toàn dựa vào tưởng tượng thôi.

Cô bỗng ngồi bệt xuống đất, hơi ngẩng đầu, ánh mắt dán chặt vào một hướng, nhìn chằm chằm không chớp mắt. Cô không biết sợ, cũng không lùi lại, như bị thứ đó thu hút vậy.

Một lát sau, cô há miệng gật gật đầu, như đang nói chuyện với ai đó, rồi cười khúc khích. Tiếng cười lanh lảnh vang lên trong căn phòng yên tĩnh nghe thật quỷ dị.

Tiếng cười vừa dứt, đồng tử cô bỗng co lại, cơ thể run lên bần bật, ngã vật sang bên trái, nằm rạp trên mặt đất. Ngay sau đó, cô đứng dậy mỉm cười với Cát Binh. Nụ cười này không còn giống một đứa trẻ nữa, ngũ quan hơi cứng đờ, thậm chí có chút vặn vẹo, như thể thứ kia vừa mới nhập vào cơ thể, chưa kịp thích nghi, chưa điều khiển được cơ bắp một cách tự nhiên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!