Nhưng theo ý Cố Đình thì quả thật cô phải hát lâu như vậy.
Tả Vi cầm lấy microphone, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, có chút căng thẳng.
Bởi vì cửa phòng karaoke đã đóng, toàn bộ thế giới trong đây như bị ngăn cách với bên ngoài, chỉ còn lại cô và anh, hơn nữa cô còn phải hát trước mặt anh!
Tả Vi đột nhiên nhận ra món quà cảm ơn này có chút làm khó người ta. Nhưng bản thân cô phải cảm ơn anh mà cắn răng chịu thôi.
May mắn là Hàn Tử Dương và bạn anh ấy đã khen cô hát không tệ, chắc sẽ không quá mất mặt.
Mang một tấm lòng thành báo đáp ân nhân, cô hát rất nghiêm túc. Dưới ánh đèn dịu nhẹ, ngũ quan của cô còn đẹp hơn so với khi ở nơi sáng, trông càng thêm thanh tú, cùng với giọng hát dịu dàng có thể làm tan chảy trái tim người nghe.
Cố Đình nhìn cô một hồi, nhớ lại bức ảnh kia.
Giả sử nếu có người chụp được anh lúc này, liệu anh có biểu cảm giống như Hàn Tử Dương không?
Có lẽ là có. Đúng như Khổng Kỳ Lực nói, sự chú ý của anh dành cho cô đã vượt quá lý trí, đến nỗi anh không hề do dự mà chụp ảnh chung rồi đăng lên Weibo.
Chẳng lẽ là độc thân lâu rồi nên cũng có chút cô đơn?
Anh đổi tư thế, ánh mắt vẫn dừng lại trên người Tả Vi.
Không thể phủ nhận cô có nhiều ưu điểm, xinh đẹp, nỗ lực, thông minh, có thiên phú, và còn trẻ. Những điều này đủ để khiến nhiều đàn ông phải trầm trồ khen ngợi và yêu thích.
Chính anh cũng không ngoại lệ. Nhưng tại sao cứ là cô, tự đặt tay lên ngực mà hỏi, trong giới nghệ sĩ những cô gái như cô cũng không thiếu.
Ngón tay anh khẽ vuốt nhẹ môi, trong đầu đột nhiên hiện ra lần đầu tiên hợp tác với Tả Vi, bờ môi cô phảng phất như lông chim khẽ lướt. Chỉ một ý niệm thoáng qua, Cố Đình tự bật cười, đã tham gia mấy chục bộ phim, cảnh hôn với nữ diễn viên nhiều đến nỗi anh còn không nhớ rõ, hẳn không phải vì cái này nhỉ?
Đang suy nghĩ thì anh nghe thấy Tả Vi hát sai một nốt.
Cô đã hát ba bài hát, hiện tại đang hát "Một Người Đi", chỉ nghe giọng cô càng ngày càng thấp, lạc tông cũng càng lúc càng trầm trọng, Cố Đình không nhịn được khẽ bật cười.
Tả Vi buông microphone, thành thật nói: "Cố sư huynh, em thật sự không giỏi hát, hơn nữa anh xem, em còn không biết hát như thế nào nữa."
Lúc đầu còn ổn, nhưng sau đó, không biết vì sao, cô cảm thấy Cố Đình đang nhìn mình, đến nỗi không thể tập trung suy nghĩ.
Quả nhiên trai đơn gái chiếc bị nhốt trong một căn phòng không sáng suốt. Cũng không biết người đại diện và trợ lý của anh nghĩ gì!
Mặt cô đỏ bừng, đôi mắt to đầy mong đợi nhìn anh, hy vọng anh nói bận, rời khỏi nơi này.
Cố Đình hơi trầm ngâm: "Vậy tôi hát."
"Anh hát?" Tả Vi mở to mắt.
Cố Đình đã bắt đầu chọn bài.
Cô lại có chút phấn khích.
Bởi vì trước đó Cố Đình nói đi KTV, cô liền rất ngạc nhiên. Trong ấn tượng, Cố Đình đã đóng phim truyền hình, phim điện ảnh, thậm chí còn tham gia gameshow, nhưng anh chưa từng hát trước mặt người khác.
Mặc dù không khí có chút kỳ quái, nhưng dù sao cũng đã đến rồi, nghe anh hát xong một bài rồi đi, cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Cô không tự chủ được nắm chặt hai tay đặt lên ngực, mang theo sự mong chờ. Giai điệu mở đầu êm tai vang lên, lập tức thu hút lòng người.
"Anh đang đi về đâu, em nhìn lại con đường anh từng đi qua."
Tả Vi nghe được câu đầu tiên, chỉ cảm thấy trái tim trong nháy mắt đều ngừng đập, không ngờ Cố Đình lại hát hay đến vậy, giọng trầm thấp, hơi mang từ tính, như là thì thầm, kể lể về tình yêu sâu sắc.
Cho đến khi anh hát đến câu thứ ba, cô mới thở phào một hơi. Thật sự quá tinh tế, giống như kỹ năng diễn xuất của anh, mỗi câu nói, mỗi động tác nhỏ đều có sự biểu đạt độc đáo, khiến người ta lưu luyến không thôi. Hai tay cô không tự chủ được chậm rãi nâng lên, đặt ở cằm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!