Tả Vi kinh ngạc quay đầu lại, nhưng trong ánh mắt thâm sâu của anh, cô không thể phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.
"Trình Lạc, anh nói cái gì thế?" Cô bực bội nói, "Coi chừng em mách anh trai đấy!"
Tuy anh trai không phải anh ruột mà là con riêng của dượng, nhưng anh ấy đối xử với cô rất tốt.
Trình Lạc bật cười, để lộ hàm răng trắng bóng, đặt tay trở lại vô lăng: "Chuyện này trong giới cũng đâu có thiếu, chẳng lẽ anh nói sai sao?"
Tả Vi phẫn nộ: "Em không phải loại người đó, em cũng không cần!"
Mày cô nhíu chặt lại.
Cũng chẳng biết từ bao giờ, lời nói của Trình Lạc lúc nào cũng đầy gai nhọn. Thế nên từ khi đến Bắc Kinh, cô chưa từng chủ động liên lạc với anh, dù trước đây họ từng là bạn rất thân.
"Anh dừng xe đi, em tự đi." Cô cầm lấy chiếc ô.
Trình Lạc nhàn nhạt nói: "Tính tình em càng ngày càng lớn rồi đấy."
Tả Vi cắn môi, chẳng ai thích bị châm chọc cả.
Anh liếc nhìn cô. Hàng mi dài của cô khẽ run như cánh bướm. Sinh ra với gương mặt xinh đẹp như thế, khi cô tủi thân trông càng khiến người ta không nỡ.
Anh nhìn về phía trước: "Mẹ em biết anh đến Bắc Kinh nên làm ngó sen nhồi nếp đường quế và bánh gạo sườn heo, bảo anh mang đến cho em. Đồ để ở ghế sau ấy."
Mắt cô sáng lên, vội xoay người ra sau lấy. Vừa mở nắp thủy tinh ra đã ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào. Bốc một miếng bỏ vào miệng, ngọt ngào, dẻo thơm, tan ngay trong miệng. Hưởng thụ hương vị này, cô như nhìn thấy hình ảnh mẹ đang làm món ngó sen.
Trình Lạc thở dài: "Xem ra đói đến mức không có tiền ăn cơm rồi."
"Vốn dĩ em cũng có ăn gì đâu!"
Là diễn viên, lúc nào cũng phải giữ gìn vóc dáng thon thả. Ngay cả món ngó sen đường này, cô cũng chỉ dám ăn vài miếng.
Sắc mặt Trình Lạc lại trầm xuống: "Thế nên anh mới hỏi, tại sao em cứ phải tự hành hạ bản thân như vậy?"
Yên ổn ở nhà làm công chúa nhỏ không tốt sao, cứ phải chịu khổ thế này? Anh không thể hiểu nổi, dù Tả Vi từng nói với anh rằng người cha quá cố của cô là một diễn viên. Nhưng ông ấy cũng chỉ là một diễn viên vô danh, nhắc đến tên chắc chẳng ai biết.
Tả Vi bỏ ngoài tai lời anh nói. Thấy đã đến cửa công ty, cô bảo anh dừng xe.
Trình Lạc bảo: "Vốn định đi cùng em, nhưng mà…"
"Anh cứ lo việc của anh đi, em tự đi là được." Tả Vi chẳng cần anh đi cùng, chỉ sợ lỗ tai lại bị hành hạ. Người mới chưa có thành tích thường hay nhạy cảm, nhất là khi người lớn lên cùng mình lại cố tình không ủng hộ mình.
Không đợi Trình Lạc đáp lời, cô bung dù đi thẳng, không chút luyến tiếc.
Trình Lạc hạ kính xe xuống, thò đầu ra gọi: "Em quên đồ này."
Món ngó sen và bánh gạo mẹ làm!
Tả Vi vội vàng mở cửa xe lấy. Ai ngờ cổ tay bị nắm chặt. Nhìn khuôn mặt anh ngày càng sát gần, cô vốn có thể né tránh nhưng lại cứng đờ không nhúc nhích nổi, trơ mắt nhìn anh hôn lướt qua môi mình như chuồn chuồn đạp nước.
Chóp mũi ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng. Trình Lạc thi thoảng mới hút thuốc, lúc nãy dừng xe giữa đường, anh đã mở cửa sổ hút nửa điếu.
Chiếc ô trong tay cô rơi xuống đất. Đợi anh buông ra, cô mới chất vấn: "Anh làm cái gì vậy?"
"Chẳng lẽ em không biết?" Anh nhướng mày, "Có muốn anh làm mẫu lại lần nữa không?"
Tả Vi nhanh chóng chộp lấy túi đựng hũ thủy tinh, đóng sầm cửa xe lại, đứng bên ngoài hét lên: "Trình Lạc, lát nữa em sẽ mách anh trai, anh là đồ lưu manh!"
Lời đe dọa đầy tính trẻ con.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!