Nghe Trình Lạc nói, Tả Vi ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt sáng như giọt sương trên lá cây buổi sớm.
Nhưng trong ánh sáng mong manh ấy, lại toát lên một nỗi buồn.
Trình Lạc mềm lòng, vươn tay ôm cô: "Được rồi, anh không nói nữa, nhưng em phải cẩn thận đấy, anh không muốn lần tới lại thấy em bị thương."
"Có phải chuyện thường đâu." Tả Vi tựa vào lòng ngực rộng lớn của anh, "Hơn nữa, dù em không quay phim, đi trên đường cũng có khi vấp ngã đấy."
Trình Lạc nói: "Đừng nói lung tung."
Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Tả Vi đành đảm bảo: "Em sẽ chú ý mà."
Trình Lạc lúc này mới hài lòng, cúi đầu xem mắt cá chân cô: "Có cần bôi thuốc không?"
"Không cần, bác sĩ nói hai ngày nữa mới thay băng, dặn em cứ nằm nghỉ ngơi là được." Tả Vi nói, "Chỉ có thể ở nhà đọc sách, xem phim thôi."
Trình Lạc nhướng mày: "Thật ra muốn ra ngoài cũng không khó." Anh một tay nâng chân cô, bế xốc cô lên.
Tả Vi giật mình: "Anh muốn bế em ra ngoài sao? Buổi tối khu mình nhiều người đi dạo lắm, anh đừng xuống dưới mà."
"Trời tối vậy, ai thấy rõ đâu." Trình Lạc nói, "Em ôm chặt cổ anh, đừng để ngã, nếu bị thương chân khác nữa, đến lúc đó anh còn phải cõng em đi vệ sinh đấy."
Mặt Tả Vi đỏ bừng, "Xì" một tiếng: "Ai thèm anh cõng cái đó chứ."
Trình Lạc bế cô đi xuống.
Gặp người trong thang máy, cô xấu hổ đến mức quay mặt đi, vùi vào lòng ngực anh, khẽ nói: "Anh phải xuống dưới làm gì vậy? Không mệt sao?"
Dù cô không nặng, nhưng anh cứ bế thế này cũng không phải quá sức sao.
Trình Lạc nói: "Lát nữa em sẽ biết."
Bên ngoài, ánh sao giăng đầy trời, làm cho màn đêm dày đặc trở nên nhạt nhòa, gió đêm thổi vào mặt, mang theo hơi ấm nhè nhẹ, ngày hè, dù bất kể lúc nào, cũng đều rất nóng bức.
Tả Vi cảm thấy Trình Lạc đổ mồ hôi, có chút dở khóc dở cười, không biết anh ấy vì sao lại muốn tự làm khổ mình.
Thế nhưng, được anh ấy bế như vậy, đi trên đường, lại có chút mới lạ, khiến cô nhớ lại hồi nhỏ, trong vòng tay ba, dù ngày hay đêm, ba sợ cô còn nhỏ mệt, luôn thích bế cô, có khi còn cho cô cưỡi lên vai.
Cô phấn khích kêu, cưỡi ngựa lớn.
Tay không cầm roi, ba sẽ giả làm ngựa, hí vang.
Ba yêu nhất là cùng cô xem phim, xem xong, luôn bảo cô đóng vai các nhân vật trong đó, cô hứng thú dạt dào, còn nhỏ tuổi đã diễn rất giống.
Ba nói, Vi Vi lớn lên, nhất định sẽ là một diễn viên giỏi.
Nhưng mà, ông ấy không được nhìn thấy ngày này.
Mũi Tả Vi cay cay, tay ôm Trình Lạc chặt hơn, ghé tai anh hỏi: "Trình Lạc, anh có thật sự sẽ ủng hộ em đóng phim không?"
Hai người thanh mai trúc mã, vì vậy mà xa cách, bây giờ dù ở bên nhau, nhưng trong lòng cô hiểu rõ, Trình Lạc vẫn không thích, chỉ là vì mong muốn của cô, mới miễn cưỡng đồng ý.
Trình Lạc dừng bước: "Anh không phải đã đồng ý với em rồi sao?"
Tả Vi nói: "Em sợ anh đổi ý, vừa nãy anh hung dữ lắm."
"Vậy nếu anh đổi ý, em định làm sao? Chia tay với anh sao?" Dưới màn đêm, ánh mắt anh sắc bén, giống như con người anh, rất ít khi chịu nhượng bộ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!