Chương 10: (Vô Đề)

Nhiều ngôi sao vì muốn bảo mật đời tư nên thường chọn đến bệnh viện tư nhân, tất nhiên dịch vụ cũng thuộc hàng tốt nhất. Nhưng khi Tả Vi nhìn thấy cổng bệnh viện này, tim cô vẫn thót lên một cái.

Bệnh viện này nổi tiếng đắt đỏ, dù chỉ là trẹo chân thôi nhưng viện phí chắc chắn không hề rẻ.

Đột nhiên cô nhớ đến giá trị con người của Cố Đình. Hiện tại cát

-xê đóng phim của anh toàn tính bằng con số hàng chục triệu, với anh mà nói thì chút tiền này có xá gì.

Tả Vi nhìn anh lái xe vào bãi đỗ, trong lòng xót tiền nhưng cũng chỉ đành im lặng. Người ta đã có lòng đưa mình đi khám, không thể lãng phí thời gian của người ta bằng việc đòi đi chỗ khác được.

Cũng may bộ phim này giúp cô kiếm được kha khá.

Thực ra gia đình Tả Vi hiện tại rất khá giả, nhưng trước khi bố cô qua đời, cuộc sống khá thanh bần, từ nhỏ cô đã hình thành thói quen tiết kiệm. Thế nên dù sau này mẹ tái giá, dượng làm ăn ngày càng phát đạt, cô vẫn không tiêu xài hoang phí, chỉ tiêu vào những việc cần thiết.

Nhưng đắt cũng có cái lý của nó. Bác sĩ và y tá ở bệnh viện này đều rất ân cần, người lại ít, không gian yên tĩnh, không lo bị làm phiền. Càng không sợ cánh săn ảnh đột nhiên ùa đến chụp lấy chụp để.

Sau khi bác sĩ khám xong, y tá băng bó tỉ mỉ cho Tả Vi. Tuy không nhiều chuyện vì giữ tác phong chuyên nghiệp, nhưng ánh mắt cô ấy nhìn Tả Vi vẫn tràn ngập vẻ tò mò hóng hớt.

Dù sao cũng là Cố Đình đưa cô đến mà.

Lại nói về độ nổi tiếng của Cố Đình, khi bảng xếp hạng top 10 nhân vật nổi tiếng tháng 3 được công bố, anh vẫn đứng đầu bảng. Với độ tuổi gần 30 như anh, điều này thực sự rất hiếm hoi. Bởi hiện tại đa phần là thời của các "tiểu thịt tươi".

Tả Vi đoán, cô y tá nhỏ kia chắc chắn đang nghi ngờ quan hệ giữa cô và Cố Đình.

Cố Đình đã độc thân nhiều năm nay. Đừng hỏi tại sao cô biết, bởi vì với một ngôi sao đang nổi như anh, chỉ cần có chút động tĩnh là y như rằng sẽ dậy sóng. Hơn nữa, trong chuyện tình cảm, Cố Đình cũng chẳng phải là người kín tiếng, anh chưa bao giờ phủ nhận những bạn gái cũ của mình.

Cũng là do có "vốn liếng" hùng hậu nên dường như anh chẳng sợ việc kết thúc đời độc thân sẽ làm mất fan.

Nghĩ đến đây, tim Tả Vi hẫng một nhịp. Vậy sao mình còn đi cùng anh ấy đến bệnh viện chứ? Biết rõ có thể có cánh săn ảnh đang rình rập anh ấy mà.

Nguy to rồi!

Trước kia cô vẫn luôn cảm thấy ngại ngùng với anh, vậy mà chẳng biết từ lúc nào cô đã buông bỏ sự phòng bị. Có lẽ là do anh tỏ ra quá thân thiện, thậm chí là có chút chủ động.

Cố Đình đóng viện phí quay lại, Tả Vi hỏi: "Hết bao nhiêu tiền ạ?"

"Chỗ người quen nên không lấy nhiều đâu, vết thương của em cũng không nghiêm trọng." Cố Đình cười với cô, "Nếu em thấy ngại thì lần sau mời tôi ăn bữa cơm là được."

Ý là không cần cô trả tiền.

Ánh mắt cô y tá bên cạnh càng thêm phần tò mò.

"Như vậy sao được." Tả Vi nói, "Chuyện nào ra chuyện đó chứ ạ!"

Cố Đình thấy cô kiên quyết muốn trả tiền nên cũng chiều ý cô.

Hai người đi ra ngoài.

Tả Vi đi đến cửa, lén lút ngó nghiêng: "Liệu có phóng viên phục kích bên ngoài không nhỉ?"

Cố Đình cười bảo: "Giờ mới nghĩ đến chuyện đó thì có phải hơi muộn không?"

Tả Vi vội lùi lại: "Vậy thầy cứ về trước đi ạ, em đỡ nhiều rồi, tự bắt taxi về được." Vừa rồi kiểm tra thấy không tổn thương xương, đã bôi thuốc, giờ cô có thể đi chấm phẩy được rồi. Đi chậm một chút thì lết về nhà cũng không khó.

"Làm việc tốt thì làm cho trót, cho dù bị phóng viên phát hiện thì tôi nói là giúp người làm niềm vui không được sao? Em cũng được coi là sư muội của tôi mà." Anh đỡ cô tiếp tục đi về phía trước, "Với lại, sau này đừng gọi "thầy" nữa, ban đầu gọi vì phép lịch sự, gọi nhiều nghe già lắm."

Tả Vi cạn lời: "Chẳng lẽ gọi là sư huynh ạ?"

"Cũng được đấy chứ, tiểu sư muội." Cố Đình nghiêng đầu cười, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng xuyên qua mây mù.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!