Chương 1: (Vô Đề)

Mây đen phủ đầy bầu trời, cây lá lay động mạnh, dự đoán hẳn sẽ có một trận mưa lớn.

Tả Vi đóng cửa sổ, nhẹ nhàng bưng tách trà lên uống, cô cầm lấy tuần san giải trí trên bàn.

Mấy tiêu đề lớn hiện ngay vào mắt: "Ảnh hậu Hà Huệ Lị thẳng thắn thông báo đã cùng chồng ly hôn", "Đạo diễn Cát Binh nhanh chóng gây lên làn sóng lớn, thông báo bảy tháng sau sẽ bắt đầu quay phim《 Phía Sau 》", "Bạn gái Tưởng thiếu mang thai, phụng tử thành hôn", "Thực hư tin vui Lý Học Uy hẹn hò cùng Lâm Nhã Đồng".

Tả Vi lại lật vài tờ sau, lúc này cửa đột nhiên mở, Lâm Nhã Đồng tiến vào với khuôn mặt tiều tụy, cô ném hai chiếc giày cao gót trên mặt đất rồi đem túi xách ném lên sô pha.

Tả Vi ung dung hỏi: "Sao vậy, Lý Học Uy đá chị à?"

Lâm Nhã Đồng bị cô chọc đến cười ra tiếng: "Gì chứ? Em cũng chẳng phải là không biết, chuyện đó chỉ là tin đồn lăng xê mà thôi."

"Vậy chị làm sao thế?" Tả Vi nghiêng đầu hỏi: "Đóng phim không thuận lợi?"

"Đừng nói nữa!" Lâm Nhã Đồng ngã người vào sô pha, vô lực nói, "Treo dây cáp cả ngày. Eo chị như bị chặt đứt, vậy mà lão đạo diễn còn chưa hài lòng, cứ cách mấy ngày liền đòi quay lại, sớm biết thế chị đã chọn mấy bộ đô thị hiện đại, diễn võ hiệp làm gì chứ!"

Tả Vi an ủi nói: "Trương đạo diễn nổi tiếng là người nghiêm cẩn, chị lại một chút là than thở, không phải tất cả rồi cũng kết thúc sao?"

Giọng cô rất nhẹ nhàng, nghe vào lúc này càng khiến người ta thấy ấm lòng.

Lâm Nhã Đồng nheo mắt nhìn Tả Vi. Cô đang ngồi trước cửa sổ, ánh sáng mờ ảo bên ngoài hắt vào khiến góc nghiêng của cô đẹp như một bức tranh cắt giấy hoàn hảo nhất. Nhã Đồng lắc đầu: "Chẳng hiểu công ty nghĩ gì, người dựa vào mặt kiếm cơm như em thì không dùng, cứ để mốc meo ở nhà."

Tả Vi không phục, nhướng mày nói: "Em là dựa vào kỹ năng diễn xuất dể kiếm sống mà! Sau khi diễn vai Tô Lâm, bao nhiêu người càng hận em muốn chết đây."

Tô Lâm – đó là nhân vật cô diễn, điển hình của hình tượng nữ phụ ác độc, ngoài mặt thì tỏ ra thánh mẫu nhưng trong lòng lại toàn rắn rết, cả đời chỉ duy nhất một mục tiêu là muốn chia rẽ nam nữ chính. Nhưng mà, nam nữ chính ngoài đời lại có rất nhiều fan couple, nữ chính còn là hoa đán nổi tiếng, nhân khí tốt, kết quả, cô chỉ mới tham gia diễn một bộ phim truyền hình vốn chưa từng hút thêm fan, ngược lại kéo thêm rất nhiều người bôi xấu.

Mở weibo cũng sắp hơn nửa năm mà vẫn chỉ có mấy ngàn người hâm mộ.

Tả Vi nghĩ đến chuyện này lại cảm thấy bực bội, phát sầu nói: "Rốt cuộc khi nào em mới có thể ngừng nhận gạch đá đây?"

Mỗi lần cô đến công ty đều sẽ thấy ánh mắt lo lắng, sốt ruột của người đại diện Chu Ngọc Cần, lâu dần làm cho cô cảm thấy rất sầu, loại tình cảnh này vẫn luôn liên tục xảy ra.

Dù sao Thiên Kỷ cũng toàn sao lớn, người mới nằm dưới đáy kim tự tháp lại "ra quân thất bại" như cô thì cơ hội tự nhiên ít. Thế nên cô rảnh rỗi cũng chẳng đi đâu, cứ ở nhà trau dồi kiến thức.

Lâm Nhã Đồng thở dài, an ủi: "Nghỉ ngơi thêm thời gian nữa đi, đợi người ta quên cái hình tượng ác độc của em thì sẽ khá hơn." Cô trượng nghĩa nói: "Đợi có cơ hội, chị sẽ nhắc với chị Chu…"

So với Tả Vi mới tốt nghiệp Thượng Ảnh một năm, Lâm Nhã Đồng đã ở công ty gần ba năm, nhưng chút thâm niên đó với Tả Vi vẫn là quá nhỏ bé. Hơn nữa cô cũng không muốn làm phiền Nhã Đồng.

Tả Vi lắc đầu: "Thôi không sao đâu ạ, chị Chu bận như vậy, chị đề nghị ngược lại cũng không tốt." Cô giơ tay rót một tách trà, "Em cũng chẳng vội ăn hết "đậu hủ còn đang nóng"… "

Lâm Nhã Đồng cũng hiểu ý cô, bực bội vò đầu: "Cũng đúng. Diễn không ưng ý, như chị đây này, phiền chết đi được. Đạo diễn khó tính đã đành, con nhỏ Anne cứ lượn lờ trước mặt, đạo diễn còn hay khen nó. Hình như dạo này nó lại nhận được vai nữ chính điện ảnh rồi."

Anne và Lâm Nhã Đồng cùng tốt nghiệp một khóa, là tình địch của nhau. Tả Vi nghe nói Anne cướp bạn trai của Nhã Đồng, kết quả chia tay xong, Anne cũng đá luôn anh ta. Anh chàng kia mất cả chì lẫn chài, còn Anne thì phủi tay sạch sẽ. Thế nên Lâm Nhã Đồng ghét cay ghét đắng cô ta.

May mắn rằng hai người ký hợp đồng ở hai công ty khác nhau, nhưng ai ngờ đến, oan gia ngõ hẹp, khi nhận phim cổ trang, Anne lại là diễn nữ chính, khó trách sao Lâm Nhã Đồng thường xuyên giận dỗi.

Tả Vi bưng trà đến cho cô ấy: "Chị đừng nghĩ nhiều thế, dù gì chị cũng chẳng thua kém ai."

Lâm Nhã Đồng nhận ly trà nhấp một ngụm, nhịn không được kêu lên: "Đắng vậy!"

"Sau khi ngậm đắng nhiều lần thì mới nhận được cái ngọt chứ" Tả Vi trêu ghẹo, "Hiện tại mỗi ngày ở nhà em đều uống cái này."

Lâm Nhã Đồng cười lớn.

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Tả Vi lấy điện thoại ra từ trong túi, kinh ngạc nói: "Là chị Chu."

"A?" Lâm Nhã Đồng nổi hứng nói "Vậy em mau nhận đi, nói không chừng là có chuyện tốt!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!