Chương 37: “Ta?” Cố Kiến Thâm nói, “Một cỗ tử thi ngoài bãi tha ma mà thôi, bò về nhân gian cũng không có chỗ để đi.”

Nói xong, Lý thị đã đi vào, dù sao cũng là phòng con gái mình, bà không cần kiêng dè gì cả.

Vì đang lo lắng nên Lý thị chưa phát hiện có gì khác thường, có điều Thẩm Thanh Huyền cũng thu dọn vô cùng chỉnh tề, bà có tận lực xem cỡ nào cũng không thấy.

Vừa vào phòng, Lý thị đã thấy con gái ngồi bên giường, cho rằng nàng tâm sự đầy bụng ngủ không được.

Kỹ năng diễn xuất của Tôn chủ đại nhân cũng khá bài bản, rõ ràng phía sau giấu một tên nam nhân lạ, vậy mà giờ mặt không biến sắc, bình tĩnh tự nhiên … Điều này khiến cho nam nhân lạ của y có tí không cam lòng, rất muốn nhéo eo nhỏ của y.

Chỉ có điều nam nhân lạ sợ bị đạp về Duy Tâm Cung, cho nên không dám làm bất kỳ cử động nhỏ nào, hô hấp cũng thả nhẹ vô cùng.

Lý thị ngồi cạnh Thẩm Thanh Huyền, cầm tay y nói:

"Thanh Nhi … sao con còn chưa ngủ?"

Thẩm Thanh Huyền chưa biết chắc bà tới đây làm gì, đành phải thận trọng nói:

"Ngủ được một lúc thì tỉnh."

Mắt Lý thị lóe lên: Có tâm sự sao?

Câu này không thể nghi ngờ là đang nhắc nhở Thẩm Thanh Huyền, Thẩm Thanh Huyền làm ra vẻ mặt buồn bã, không lên tiếng.

Lý thị quyết tâm, dứt khoát nói thẳng ra:

"Nương biết tình cảm của con."

Thẩm Thanh Huyền giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía bà.

Lý thị nói:

"Nương là người từng trải, sao không hiểu chuyện này? Con vậy mà đối với vị Cố công tử kia …"

Thẩm Thanh Huyền nhẹ giọng nói:

"Nương … Ngươi nói cái gì đó!" Giọng nói căng thẳng do bị chọc thủng tâm tư khiến người nào đó nghe được mà lòng nhảy nhót hân hoan(*).

(*) Nguyên gốc là tâm viên ý mã, nghĩa là lòng nhảy nhót như khỉ, ý nghĩ lồng lộn như ngựa

Lý thị thở dài, vỗ vỗ tay nàng nói: Không được!

Thẩm Thanh Huyền rũ mắt, không nói một câu, thế nhưng nét mặt tràn đầy thương tâm.

Lý thị tiếp tục nói:

"Mặc dù phẩm hạnh Cố công tử rất tốt, lại là đại ân nhân nhà chúng ta, nhưng hắn không cha không mẹ, lang bạt khắp chốn, nếu như con … nếu con theo hắn, cuộc sống sau này sẽ khổ biết nhường nào?"

Thẩm Thanh Huyền cuộn tròn ngón tay, dùng sức siết chặt quần áo.

Lý thị nhìn mà đau lòng, nhưng vẫn không nỡ để con gái nhảy vào hố lửa:

"Con ngoan, nghe nương, quên người này đi, các con không thích hợp."

Thẩm Thanh Huyền bỗng nhiên không nhịn được, y ngẩng đầu nhìn về phía mẫu thân:

"Nương, còn chưa bắt đầu sao có thể xác định không hợp? Năm ấy người gả cho phụ thân không phải cũng cảm thấy không ưng sao?"

Một câu hỏi làm Lý thị á khẩu không trả lời được.

Thẩm Thanh Huyền lại rũ mắt, giọng mang theo nghẹn ngào, khẽ khàng nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!