Chương 9: (Vô Đề)

Lý góa phụ nheo mắt, ánh mắt nhìn ta đầy ác ý.

Đại Lang, ra đây.

Ta cao giọng gọi.

Muốn đánh nhau sao? Lý góa phụ liếc mắt nhìn ta, vẻ mặt khinh khỉnh.

"Trẻ con đánh nhau cũng phải có lý do chứ? Bà có hỏi Trụ Tử tại sao Tiểu Tú lại đánh nó chưa? Nó dùng cái gì đánh? Nếu là Trụ Tử ra tay trước thì sao? Bà muốn ta nói rằng cha Trụ Tử mất sớm, bà không biết dạy con à?"

Tiểu Tú không biết nói, đến bây giờ ta cũng chỉ hiểu được một phần ý cô bé ra hiệu qua tay.

May mà con bé không nghe thấy, nếu biết Lý góa phụ nói con bé không có mẹ dạy dỗ, chắc chắn con bé sẽ đau lòng lắm.

"Bà nói chuyện kiểu gì thế hả?"

Lý góa phụ vươn ngực, đứng chắn trước mặt ta.

Cái bụng của bà ta làm sao mà to được? Nhà ai cũng chỉ ăn vừa đủ no, lấy đâu ra bụng!

Không có thì so bằng vai thôi.

Ta kéo Tiểu Tú ra phía sau mình, chống nạnh, ưỡn n.g.ự. c tiến lại gần bà ta.

Buồn cười, ta còn cao hơn bà ta nửa cái đầu cơ mà!

"Học theo cách của bà nói đấy!"

"Hừ! Tiểu Tú đánh con ta, giờ bà còn muốn đánh cả ta nữa sao?"

"Bà để Trụ Tử nói đi, tại sao Tiểu Tú lại đánh nó?"

Đám trẻ thấy ta và mẹ chúng sắp đánh nhau, run rẩy lùi lại phía sau.

"Là... là con vô ý xô ngã muội ấy, muội ấy dùng đá ném con..."

Trụ Tử cúi đầu, lắp bắp trả lời.

Nghe rõ chưa?

"Đó là con bà tự nói, con ta còn chưa nói đâu!"

Đại Lang bước ra, dáng người cao gầy, vài bước đã đến trước mặt.

Thấy ta chống nạnh, ra vẻ muốn đánh nhau, nó kéo ta ra phía sau mình.

Lòng ta ấm lên, suýt nữa thì khóc.

Không biết vì sao, ta cảm thấy tự tin hơn hẳn, chắc chắn Lý góa phụ không phải đối thủ của ta.

"Đại Lang, hỏi Tiểu Tú xem chuyện gì đã xảy ra."

Ta lại kéo Đại Lang ra sau mình.

14

"Tiểu Tú nói bọn trẻ cùng chơi trò ném đá, muội ấy thắng liên tiếp mấy lần nên Trụ Tử không vui, liền đẩy ngã muội, còn dùng chân đá và mắng muội."

Đại Lang giận đến mức run người, hai tay siết chặt thành nắm đấm, vẻ như muốn lao lên đánh nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!