Mới thành thân vài ngày, ta chưa quen ai trong thôn, nhưng luôn có người đến trò chuyện với ta.
Ở thôn quê là vậy, quanh năm chỉ có bấy nhiêu người, những chuyện cũ đã nghe đến phát chán, những người cũ nhìn đến mòn mắt, hiếm hoi có người mới hay chuyện mới thì phải thay nhau dò hỏi, bàn tán.
Chuyện ta bị Hứa Lão Tam bỏ đã lan khắp mười dặm tám làng.
Dù sao thì, nam nhân trong làng ai nấy đều không dễ gì bỏ vợ.
Lấy vợ thì tốn kém, bỏ vợ dễ, nhưng rước về lại thì khó.
Vậy nên, Hứa Lão Tam bỏ ta, chắc chắn là ta đã làm chuyện gì đó không thể tha thứ.
Huống hồ, ngày ta rời đi, ta ép mẹ chồng cũ xuống, cầm d.a. o vừa mổ heo để cạo trọc đầu bà ấy.
Con heo hơn trăm cân đó là do ta tự tay giết, d.a. o vừa trắng đưa vào, d.a. o đỏ m.á. u rút ra, m.á. u heo b.ắ. n đầy người ta.
Ta xử lý con heo, chia nửa con cho những người đến xem và họ hàng nhà họ Hứa đến gây sự, rồi vác nửa con còn lại về nhà mẹ đẻ.
Có thể tưởng tượng được dáng vẻ của ta hôm đó kinh khủng thế nào.
Qua miệng người khác, chuyện đã bị thêu dệt đến mức chẳng ai nhận ra.
Người ở thôn Tống gia tò mò về ta cũng không có gì lạ.
"Vợ Ngũ Lang hôm nay cuối cùng cũng chịu ra ngoài rồi. Ta nói chứ, Ngũ Lang không ra ngoài thì thôi, đằng này còn giấu vợ kỹ như vậy, không để ai nhìn thấy. Hóa ra là một cô nương chỉnh tề thế này!"
Người nói là tam biểu thẩm của Tống Toàn, tiền đặt cọc phải nộp cho bà ấy.
Ta cúi đầu giả bộ thẹn thùng, dù ta tự thấy mình chỉnh tề, chẳng đến mức cần phải giấu diếm.
Nhưng lời bà ấy nói đầy ẩn ý, chắc muốn ám chỉ ta đã khiến Tống Toàn mê mẩn đến mức mấy ngày nay chẳng buồn ra ngoài.
10
"Tam thẩm, ngày mai ta muốn dẫn hai đứa nhỏ lên trấn, đây là tiền cọc."
Ta đưa tiền cho bà ấy, bà nhận lấy, đặt lên tay cân đo một lúc rồi mới đặt xuống bàn.
Chỉ là vài đồng tiền đồng thôi mà! Đâu phải bạc, cần gì phải cân xem nặng bao nhiêu chứ?
"Ngũ Lang số khổ, cha mẹ mất sớm, cũng chẳng có huynh đệ nào giúp đỡ. Khó khăn lắm mới lấy được một người vợ hiền, không ngờ lại là người ốm yếu, ngày ngày chẳng rời cái ấm thuốc, sinh hai đứa con thì cả hai đều không khỏe.
Ngũ Lang cực nhọc kiếm tiền, vậy mà cứ như đổ vào cái hố không đáy, cuối cùng người cũng chẳng giữ được.Chúng ta vốn tưởng Ngũ Lang chắc sẽ không lấy vợ nữa, ai ngờ lại đột ngột lấy một nàng dâu mới.Ngươi cũng đừng trách ta nhiều lời, sống qua ngày vẫn phải biết tiết kiệm. Nhìn nữ nhân trong thôn Tống gia, có ai mà một năm đi lên trấn đến hai lần? Đồ trên trấn đắt đỏ lắm đấy! Ngươi mới vào cửa được bao lâu?
Ngũ Lang vất vả như vậy, ngươi...Lời của tam thẩm có phần hơi nhiều rồi."
Ta ngắt lời, nhìn bà ta chằm chằm.
Ban đầu ta định nhịn, nhẫn nhịn cho qua!
Nhưng giọng điệu bà ta khi nhắc đến mẹ của Tiểu Tú và hai đứa trẻ khiến ta khó chịu vô cùng.
Nữ nhân trong thôn hiếm có ai tròn trịa to lớn như tam thẩm, dù sao nhà ai cũng chỉ đủ ăn no bụng.
Nhưng tam thẩm sinh năm người nam nhi, hai đứa lớn làm việc trong phố, đứa thứ ba đánh xe bò, hai đứa nhỏ cùng với năm cô con dâu và lũ cháu làm ruộng.
Nghe nói, tiền bạc từ con cái và hoa lợi từ đất đai đều do bà ta giữ, còn bà ta cả ngày chẳng làm gì ngoài ăn uống ngủ nghỉ và đếm tiền.
Thấp người, đen đúa, lại béo tròn, ngồi trên ghế trông chẳng khác gì nửa cái chum.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!