Chương 5: (Vô Đề)

8

Ta nhìn những chiếc rương, những chiếc hũ đặt trên giường mà sững người.

Chiếc hũ không lớn, bên trong chứa đầy những đồng tiền đồng vàng óng ánh.

Trong rương là năm nén bạc, mỗi nén mười lượng, kèm thêm một chiếc trâm bạc đầu hoa mai, đầu trâm còn đính một viên hồng ngọc nhỏ.

"Đây là toàn bộ gia sản mà ta tích cóp được trong những năm qua. Còn cây trâm bạc là ta mới mua hôm nay. Hộp phấn này nữa, nữ nhân trên trấn đều dùng nó để thoa mặt, dưỡng tay."

Hắn nhét hộp phấn vào tay ta.

Hộp phấn bằng sứ men xanh, cầm lên cảm giác mát lạnh.

Đây là lần đầu tiên trong đời ta thấy nhiều tiền bạc như vậy, lần đầu tiên chạm tay vào hộp phấn, cũng là lần đầu tiên có được một cây trâm cài đính đá quý.

Phải chăng đây là một giấc mơ?

Ngay cả trong mơ, ta cũng chưa từng dám mơ một giấc mơ đẹp như thế này.

"Khoảng mười ngày nữa ta sẽ vào núi. Nếu may mắn săn được hàng tốt, bán da thú đi, chắc đủ để nhà mình có một cái Tết ấm cúng. Đến lúc đó, ta sẽ làm cho nàng và bọn trẻ mỗi người một bộ áo bông mới. Nàng thích áo bông hay áo váy hơn?"

Hắn nâng khuôn mặt ta, hỏi với vẻ nghiêm túc.

Ta còn cần gì nữa?

Chỉ mong giấc mơ này đừng bao giờ tỉnh lại là được.

"Nhị nương, sau này nàng quản lý nhà cửa. Chúng ta hãy sống tốt những ngày sắp tới. Tuy Tiểu Tú không biết nói, nhưng nó rất khéo léo, nàng đừng chê nó. Đại Lang tuy ít nói, nhưng lòng dạ lương thiện, cũng là một đứa trẻ ngoan. Chúng sẽ kính trọng nàng, yêu thương nàng.

Sau này, nếu chúng ta có thêm con, chúng chắc chắn cũng sẽ yêu quý đứa nhỏ...

"Giọng hắn dần thấp xuống, lông mày dần nhíu lại, trong giọng nói mang theo sự nịnh nọt dễ nhận ra. Một con người như thế. Một nam nhân sẵn sàng hạ thấp mình vì con cái."Tống Toàn, đây là nhà của chúng ta, chàng là nam nhân của ta, bọn trẻ cũng chính là con của ta. Chàng không cần phải làm thế đâu.

"Hắn ngơ ngác nhìn ta, rất lâu sau mới đưa tay ôm chặt ta vào lòng."Ta muốn đối xử tốt với nàng, không chỉ vì bọn trẻ."

Ta cũng muốn đối xử tốt với hắn.

Không biết hắn có hiểu không?

Mười ngày sau, Tống Toàn phải cùng mấy thợ săn trong thôn vào núi.

Ta chuẩn bị lương khô và hành lý cho hắn, vì vào núi không thể chỉ đi một hai ngày là về.

Hắn định dẫn Đại Lang theo, nhưng ta nhìn dáng người gầy guộc của Đại Lang, không cho hắn mang theo.

Làm sao một đứa trẻ như thế có thể vào rừng săn bắn?

Chúng ta tiễn Tống Toàn ra đến đầu làng, dù lưu luyến, lo lắng thế nào, hắn vẫn phải đi.

Hắn là trụ cột của gia đình, phải kiếm sống nuôi cả nhà.

Ta là nữ nhân trong gia đình, hắn đi rồi, ở nhà ta phải gánh vác.

Nhân lúc trời còn ấm, ta tháo chăn đệm trong phòng Đại Lang và Tiểu Tú ra giặt giũ.

Bông bên trong đã lâu ngày, cứng đơ, cần phải làm lại. Ta cũng phải mua thêm ít bông mới.

Hai đứa nhỏ không có bộ quần áo nào vừa vặn, ngay cả Tống Toàn cũng chẳng có một chiếc áo bông dày.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!