Ở thôn quê là vậy, chẳng ai vì một bữa ăn mà chạy vào nhà trên ngồi quây quần.
Chỉ cần ngồi xổm dưới mái hiên hay ngoài sân, ăn vài miếng là xong.
"Nhị nương, nàng cũng ăn đi! Hôm nay vất vả rồi, ta vốn định về sớm dọn dẹp, nhưng giữa đường xe bò bị hỏng nên mới chậm trễ."
Thấy ta cầm bát mà không động đũa, Tống Toàn thì thầm nói, giọng đầy áy náy, như xấu hổ hay ngại ngùng mà cúi đầu.
Ta thấy buồn cười.
Một nam nhân to lớn thế này, sao lại dễ xấu hổ đến vậy?
Đêm qua trên giường hắn đâu có ngượng ngùng như thế!
"Không sao cả, ta làm quen rồi. Hơn nữa còn có Tiểu Tú giúp mà!"
"Ăn xong nàng cứ nghỉ đi, ta sẽ rửa bát."
Tống Toàn nhanh chóng ăn hết bát cơm, rồi mang bát vào bếp để múc thêm cơm.
Rửa bát sao? Múc cơm sao?
Đừng nói rửa bát hay múc cơm, những nam nhân ta từng thấy rất ít ai bước chân vào bếp.
Dù là xuân, hạ, thu hay đông, bận rộn hay nhàn rỗi, nữ nhân ngoài làm việc đồng áng với nam nhân, việc nhà cũng không thể thiếu.
Ngủ canh ba, dậy canh tư, nếu nam nhân không vui thì muốn đánh muốn mắng tùy ý.
Khi sống với Hứa Lão Tam, ta đã quen với kiểu sống như vậy.
Chịu đựng cơn giận của chồng, chịu đựng sự khó dễ của mẹ chồng, dường như tất cả đều là lẽ trời.
Cả nhà ăn cơm trong im lặng.
Tiểu Tú không biết nói, Đại Lang rõ ràng là một thiếu niên ít nói, ta và Tống Toàn trước mặt bọn trẻ cũng không tiện nói nhiều, nên sự im lặng trở thành điều hiển nhiên.
Ăn xong cơm, Tống Toàn thực sự đi vào bếp rửa bát.
Hắn còn bảo Tiểu Tú và Đại Lang đi ngủ, nói rằng mấy ngày qua hai đứa cũng bận rộn, chẳng ngủ được ngon giấc, mà trẻ con đang tuổi lớn, không ngủ đủ sao được?
"Nhị nương, nàng cũng đi nghỉ đi. Đợi cơm tối xong, ta sẽ gọi cả nhà dậy."
Ta vẫn không tin, cảm giác như mình đang mơ.
Một nam nhân to lớn như hắn, sao lại có tính cách tốt đến vậy?
Sao lại tỉ mỉ chu đáo như thế?
Hắn biết yêu thương con trẻ, cũng biết yêu thương vợ.
Làm sao ta có thể gặp được một người như vậy?
Một người như hắn, làm sao có thể sống ngần ấy năm mà không lấy được vợ?
Chắc chắn có không ít người muốn gả cho hắn, sao hắn lại chọn ta?
7
Ta dậy vốn đã muộn, chẳng còn chút buồn ngủ, nhưng không hiểu sao nghe lời Tống Toàn lại muốn nằm xuống giường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!