Chương 2: (Vô Đề)

Vốn không muốn tái giá, nhưng Tống Toàn lại đích thân đem bát mì cho ta, còn muốn chuẩn bị nước nóng để ta rửa mặt.

Ha ha!

Chẳng lẽ ông trời thấy ta mấy năm qua sống khổ sở, nghe được lời ta thầm cầu nguyện, không đành lòng mà ban cho ta một người tốt thế này?

Nam nhân như vậy, tại sao người vợ trước của hắn đã mất nhiều năm mà hắn vẫn không lấy vợ mới?

Trong lòng ta có nhiều điều muốn hỏi, nhưng hôm nay là đêm tân hôn, không phải lúc nghĩ ngợi lung tung.

Của hồi môn của ta chỉ có hai chiếc rương sơn đỏ, một đựng y phục, một đựng hai chiếc chăn bông.

Hồng Trần Vô Định

Ta mở rương, lấy ra hai bộ áo lót bằng vải bông mịn, nhanh chóng thay bộ của mình rồi chỉnh lại bộ dành cho Tống Toàn, đặt ngay ngắn trên giường.

Gia cảnh như ta, ai dám dùng vải bông mịn để may áo lót?

Cuộc sống khó khăn, có khi còn chẳng đủ ăn no.

Ai mà mặc quần áo khi ngủ?

Đắp chăn, nhắm mắt là ngủ, làm gì cần để ý những thứ đó?

Ta từng nghĩ như thế.

Hứa Lão Tam thường chế nhạo ta, nói rằng ngay cả những nữ tử trong kỹ viện cũng không nằm trần trụi như vậy.

Từ đó, ta dùng quần áo cũ may thành áo lót mặc ngủ.

Có lẽ là do đã quen, hoặc cũng có thể chiếc áo mỏng manh ấy mang lại chút tự tôn cho ta.

Mẹ ta lần này hào phóng, cho ta lấy vải, nên ta chọn vải bông mịn may áo lót cho Tống Toàn.

"Con đúng là không biết sống! Vải bông mịn này không bền, làm áo lót cũng chẳng tiết kiệm..."

Mẹ ta cứ càu nhàu mãi khi thấy ta chọn vải.

Sau đó, khi may áo lót, ta cũng không để bà nhìn thấy.

Nếu mẹ biết ta dùng vải bông mịn để may áo lót, e là bà sẽ ngất ngay tại chỗ.

Một tấm vải bông mịn giá nửa lượng bạc, ta lại dám dùng để làm áo lót?

Tống Toàn bưng chậu nước nóng vào, thấy ta ngồi thừ trên mép giường, ngây người nhìn chiếc áo lót.

Hắn bước đến, chạm tay vào áo lót trên giường, rồi quay sang nhìn ta, bỗng nhiên cười.

Vì đứng gần, ta mới thấy rõ tai hắn đỏ bừng lên.

"Ta tay thô, sợ làm hỏng nó. Đợi ta rửa mặt xong sẽ mặc."

Nói xong, hắn quay người bước nhanh ra ngoài, để lại một mình ta.

Đến khi ta nhận ra hắn nghĩ gì, mặt ta lập tức đỏ bừng.

Hắn nghĩ gì thế chứ?

4

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!