Ta phải cố nhịn để không cười phá lên, trong lòng như có lửa ấm áp lan tỏa.
Mẹ ta nói thêm gì nữa, ta cũng không để tâm.
Bất kể bà nói gì, cũng không thể làm ta đau lòng thêm.
Ta đã có gia đình của riêng mình, có người yêu thương, bảo vệ ta.
Những người không quan tâm đến ta, không đáng để ta bận lòng dù chỉ một chút.
Chúng ta không ở lại dùng bữa, ra về mà không để lại bất cứ thứ gì.
Họ dựa vào đâu để nhận chứ?
Ta mang những món đồ đã chuẩn bị, ghé qua nhà tam tỷ và để lại cho chị.
"Nhị nương hơi keo kiệt nhỉ."
Tống Toàn cười trêu ta.
"Ta keo kiệt chỗ nào? Đồ của ta phải tặng cho người xứng đáng nhận."
Hắn chỉ mỉm cười, không nói gì thêm, nhưng bàn tay to lớn, ấm áp của hắn siết chặt lấy tay ta.
Giữa cái lạnh buốt của mùa đông, ta không cảm thấy chút rét mướt nào.
Người yêu thương bạn không cần nói cũng hiểu bạn muốn gì.
Người không yêu bạn, dù bạn chìa tay ra, họ cũng giả vờ không hiểu.
Cái Tết này là Tết đầu tiên ta thấy yên lòng sau bao năm.
Ta lần đầu tiên nhận được một chuỗi tiền đồng xâu bằng dây đỏ, tuy chỉ có chín đồng.
Tống Toàn nói đó là tiền lì xì cho ta.
"Phật gia nói 'cửu cửu quy chân', Đại Lang bảo chữ 'cửu' đồng âm với chữ 'lâu' trong 'lâu dài'. Ta không mong gì hơn, chỉ mong chúng ta được lâu dài bên nhau, càng lâu càng tốt. Tóm lại, 'chín' là con số tốt. Nàng đừng chê ít, hãy nhận đi."
Tống Toàn đưa tiền cho ta, nụ cười ngượng ngùng.
Có lẽ, đây là lời bày tỏ thẳng thắn nhất mà hắn có thể nói.
Phải rồi, nếu có thể ở bên nhau lâu dài đến già, thì chẳng có gì tốt hơn thế.
20
Trong cơn mơ hồ, ta như vẫn còn ở nhà mẹ đẻ, cũng giống như đang ở Hứa gia.
Một mình ngồi trong căn bếp tối tăm, cầm bát thức ăn thừa, lòng đắng ngắt, không biết những ngày này bao giờ mới chấm dứt.
Cảm giác như không còn lối thoát nào nữa.
Nhưng rồi trước mắt, ánh đèn sáng rực, hai đứa trẻ quỳ gối ngay ngắn, dập đầu trước mặt ta.
Ta trao tiền lì xì, chúng vui vẻ nói bao lời chúc tốt đẹp.
Đại Lang ra sân đốt pháo, Tiểu Tú nép sau lưng nó, còn Tống Toàn nắm tay ta, đứng dưới mái hiên, mỉm cười nhìn.
"Nhị nương, nàng xem, cuộc sống này thật tốt biết bao? May mà cưới được nàng, ta và các con mới có một mái ấm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!