Chương 11: (Vô Đề)

"Nàng xem, nàng còn như vậy, người khác mà biết được thì sẽ thế nào? Nếu ta mang con gấu ngựa về thôn, không biết sẽ có bao nhiêu người ganh tỵ, gây chuyện."

"Chúng ta chia nhau đi săn, những năm gần đây thú rừng ít dần, chỉ còn nai với thỏ. Ai mà ngờ được lại có gấu ngựa?"

"Lần trước vào rừng, ta đã phát hiện hang gấu, lần này chuẩn bị kỹ lưỡng rồi mới vào. Con gấu này là do ta một mình săn trong rừng sâu, không ai hay biết."

"Ta dùng thuốc mê tẩm lên mồi, đặt trên đường kiếm ăn của nó. Thấy nó ăn mồi, ta bám theo từ xa."

"Vì chưa từng dùng thuốc mê nên không biết có hiệu quả không, chỉ thấy nó ăn no rồi vào hang ngủ. Ta đào hố bẫy trước cửa hang, sau đó lén vào hang, cầm d.a. o đ.â. m thẳng vào tim nó."

"Một d.a. o không trúng, chắc do liều thuốc không đủ. Con gấu vì đau quá mà tỉnh, nếu ta không né nhanh, có lẽ giờ đã c.h.ế. t dưới móng vuốt của nó rồi."

"Con gấu chịu đau không nổi, chạy ra ngoài hang, rơi vào bẫy, bị lưỡi d.a. o đ.â. m xuyên."

"Phải như thế mới hạ được nó mà không gây tiếng động. Nếu chỉ dựa vào sức người, hai mươi người cũng chưa chắc thắng được. Mà nếu săn chung, tiền bán được chia ra chẳng còn là bao."

"Ta để con gấu lại trong bẫy. Vì rừng đó rất sâu, bình thường chẳng ai dám đến, nên ta yên tâm."

"Ta săn thêm vài con nai rồi mới quay lại nhập bọn với mọi người. Hai ngày sau, ta mang nai vào thành, cũng để tránh bị nghi ngờ."

"Bạc ta không dám mang về nhà, để ở quầy của tiệm da trong thành."

Nói xong, hắn xoa tay, có vẻ hơi ngượng ngùng.

Ta từng nghĩ hắn thật thà, chất phác, giờ mới thấy hắn vừa thông minh, vừa khéo léo trong đối nhân xử thế. Chỉ là ở những chuyện nhỏ, hắn không muốn tính toán thôi.

"Nhị nương thấy ta có ích kỷ quá không?"

"Tống Toàn, thánh nhân đã nói, 'người không vì mình, trời tru đất diệt'. Chàng làm thế này mới là người thật. Ta lấy được người vừa dũng cảm, vừa mưu trí, lại biết xử lý mọi chuyện hợp tình hợp lý, ta còn mừng không hết nữa là."

17

"Nhị nương, ta có chuyện này luôn không dám nói với nàng, hôm nay cuối cùng có thể nói ra được rồi."

"Ta đã hứa với Đại Lang sẽ cho nó đi học. Giờ có bạc, qua Tết ta muốn đưa nó vào học phủ."

"Học phí không rẻ, lễ Tết còn phải biếu quà cho thầy. Nếu Đại Lang học tốt, sau này phải gửi nó đến những học phủ lớn hơn, xa hơn. Nếu may mắn thi đỗ, lại còn phải lo lót đường đi nước bước, e rằng ba ngàn lượng vẫn chưa đủ..."

Ban đầu hắn nhìn ta, nhưng sau đó càng nói, đầu càng cúi thấp.

"Nhưng nàng yên tâm, ta đang độ tuổi tốt nhất. Sau này ta sẽ vào rừng nhiều hơn, tìm cơ hội săn thêm một con gấu ngựa nữa. Ta nhất định không để nàng phải chịu khổ."

Hắn như nghĩ thông suốt, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn ta. Ánh lửa trong lò phản chiếu trong đôi mắt hắn, rực rỡ và cháy bỏng.

Hắn là một nam nhân tốt như thế đấy!

Ta quỳ xuống trước mặt hắn, nhìn thẳng vào hắn.

"Hiện tại, cuộc sống ta đang có đã là điều tốt đẹp nhất mà ta từng mơ tới. Lần này chàng săn được gấu ngựa hoàn toàn là may mắn. Chàng nói nhẹ nhàng thế, nhưng thực tế chắc chắn nguy hiểm gấp trăm ngàn lần."

"Tống Toàn, ta không cần cuộc sống giàu sang phú quý. Chàng đã lấy ta, ta với chàng là một thể. Ta không thể chỉ ăn, uống rồi nằm không mãi. Ta phải cùng chàng xây dựng cuộc sống tốt hơn."

"Đại Lang thông minh, lại chịu khó. Nó đã muốn học, làm cha mẹ sao lại ngăn cản?"

"Ta đã nghĩ kỹ rồi. Nhà ta vốn là thợ săn, trong thôn cũng không có ruộng đất. Nếu Đại Lang đi học, nó phải ở nội trú, ăn uống cũng là một khoản chi phí."

"Ta định sau Tết sẽ lên thành tìm việc làm, rồi thuê một căn nhà. Như vậy có thể gần Đại Lang, chăm sóc nó, chàng cũng không cần mạo hiểm nữa."

"Nhị nương, cho ta thời gian suy nghĩ, được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!