Đánh không nổi nữa, ta đành kéo bọn trẻ về nhà.
Nồi cháo trong bếp đã cháy khét, ba chúng ta ngồi dưới mái hiên nhìn nhau.
Áo Đại Lang bị rách mất một tay, tóc tai bù xù.
"Bà ta giỏi thật, đánh cả ba chúng ta ra thế này."
Ta ngượng ngùng cười.
Vâng! Đại Lang gật đầu, cũng ngượng ngùng cười theo.
"Chuyện này đừng để cha con biết..."
Vâng...
"Đại Lang, đi hâm nóng bánh bao đi. Cháo khét rồi, đành ăn bánh bao với dưa muối thôi."
Vâng!
15
Ngày hôm sau, ta dẫn Tiểu Tú lên núi hái nấm. Những người trước đây thấy ta thì tụm lại thì thào rồi lảng tránh, giờ lại tươi cười chào hỏi từ xa, thậm chí muốn trò chuyện đôi câu và rủ ta cùng đi hái nấm.
"Đại Lang, hôm qua con còn bảo mẹ đừng đánh nhau, giờ con xem, thái độ của mọi người đối với mẹ khác hẳn. Thấy chưa, đánh nhau cũng có cái lợi của nó."
Đại Lang đặt bát xuống, im lặng nhìn ta.
Từ hôm qua, cậu thiếu niên này trông có vẻ uy nghiêm hơn hẳn.
Sao thế? Ta rụt cổ, cảm thấy hơi chột dạ.
"Mẹ, những người như Lý góa phụ, trong thôn nữ nhân nào mà không sợ bà ta? Mẹ có biết chồng bà ta c.h.ế. t thế nào không? Ông ấy say rượu bị bà ta đẩy ra sân, để mặc ông ấy c.h.ế. t rét. Tâm địa bà ta độc ác lắm! Mẹ làm sao mà đấu lại bà ấy? Nếu mẹ bị thiệt thòi thì sao..."
Đại Lang cau mày, trông nghiêm khắc đến đáng sợ.
"Nhà mình không gây sự, nhưng gặp chuyện thì cũng không thể rụt đầu trốn tránh. Trước đây nhà không có nữ nhân, bà ta bắt nạt các con, cha con là nam nhân cũng không tiện đôi co với bà ấy.
Giờ có mẹ rồi, mẹ không thể để bà ta tiếp tục ức h.i.ế. p các con. Sau này, nếu bà ta còn đến gây chuyện, mẹ vẫn sẽ đánh như hôm qua. Chỉ là lần sau con đừng xen vào, để người trong thôn nói ra nói vào.
Con là người còn đang đi học.Mẹ, con lớn thế này rồi, nếu mẹ và Tiểu Tú bị đánh mà con không đứng ra bảo vệ, thì học hành còn ý nghĩa gì nữa?"
Nói xong, nó lại cúi đầu ăn cơm.
Trong lòng ta tràn đầy niềm vui, không kìm được mà bật cười.
Thấy ta cười, Tiểu Tú cũng cười theo.
Hai đứa trẻ này, thật tốt làm sao!
Hồng Trần Vô Định
Hôm Tống Toàn trở về, trời đổ mưa. Ta và Tiểu Tú không thể lên núi, chỉ đành ở nhà làm việc lặt vặt.
Ta nhận làm đế giày cho tiệm giày, mỗi đôi được trả bảy đồng.
Công việc này phải quen biết mới làm được.
Hứa Lão Tam có một bà con xa làm thợ thêu trong tiệm giày, vì ta không biết thêu, nên bà ấy giới thiệu cho ta việc làm đế giày.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!