Chương 1: (Vô Đề)

1

Ta và Tống Toàn lần đầu gặp mặt ở trong chính đường nhà ta.

Trên đường có cha ta và mẹ ta ngồi, hắn ngồi ở vị trí thấp hơn cha ta một bậc, còn ta đứng sau lưng mẹ.

Tống Toàn dáng người cao lớn vạm vỡ, làn da màu mật ong thoáng ánh lên sắc đỏ.

Hắn ngồi nghiêm chỉnh, tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, cổ hơi cúi. Cha ta hỏi một câu, hắn trả lời một câu, từ đầu đến cuối không hề ngẩng đầu, chỉ để lộ ra cái ót đen nhánh.

Hồng Trần Vô Định

"Mỗi năm săn được ba bốn mươi quan da thú. Đại Lang năm nay mười tuổi, đôi khi cũng theo ta vào rừng. Tiểu Tú còn nhỏ nhưng đã biết giúp đỡ việc nhà."

Tống Toàn vừa dứt lời, mẹ ta đã lén nhéo mạnh lòng bàn tay ta, đau đến nỗi ta khẽ run. Ta hiểu, mẹ ta cực kỳ hài lòng với mối hôn sự này.

Một năm kiếm được ba, bốn mươi quan, cả làng ít ai sánh kịp. Lời đồn Tống Toàn là tay thợ săn giỏi nhất làng bên quả không sai.

Khi hắn bước vào cửa, ta đã ngầm quan sát kỹ.

Hắn năm nay hai mươi bảy, khuôn mặt hơi vuông vức, ngũ quan sắc nét, sống mũi cao thẳng, thần thái nghiêm nghị đĩnh đạc. Nhìn qua đã biết không phải hạng người keo kiệt, lại thêm nhà hắn chỉ có một cha và hai con nhỏ, ta càng thêm hài lòng với hôn sự này.

Dẫu sao, một nữ nhân bị chồng bỏ trở về nhà mẹ đẻ chẳng mấy ai ngó ngàng. Người trong nhà đối xử lạnh nhạt, không sớm thì muộn cũng sẽ bị gả bừa cho ai đó để lấy của hồi môn.

Cha ta nhận lời hôn sự, còn giữ Tống Toàn ở lại uống rượu.

Rượu là loại rượu mạnh, cha và đệ đệ ta thay nhau ép uống, đến lúc rời đi, hắn đã đỏ mặt, bước chân chao đảo.

Món nhắm là ta tự tay nấu.

Cha ta đặc biệt bảo ta xẻ hai cân thịt mỡ, g.i.ế. c con gà mái già nuôi trong nhà. Vì cha mẹ ta tiếc của, nên chỉ ngày Tết mới ăn bữa như vậy. Mâm thịt vừa bưng lên, hai đứa cháu ta đã núp ngoài cửa thèm thuồng nhìn vào, nước miếng chảy dài.

Tẩu tẩu ta vừa mắng vừa kéo, nhưng không sao gọi bọn chúng quay lại.

Tống Toàn thấy vậy, vẫy tay gọi hai đứa vào. Chẳng mấy chốc, bọn nhỏ đã cầm bát đầy thịt, cười hớn hở đi ra.

"Má, tỷ tỷ con có phúc lắm…"

Tẩu tẩu ta nhìn bọn trẻ ăn ngấu nghiến, quay sang mẹ ta cười nói.

Mẹ ta khẽ gật đầu, nhìn ta mỉm cười.

Ta tự tay tiễn Tống Toàn ra cửa.

Ta vốn là người bị chồng bỏ, chẳng còn cần giữ lễ nghĩa gì.

"Danh tiếng của ta không tốt."

Hắn đi phía trước, ta bước sau, cách hắn nửa bước.

Hắn vai rộng, bước chân dài, ban đầu ta phải cố sức mới theo kịp. Dường như nhận ra, hắn giảm tốc độ, đi chậm lại.

Ta biết.

"Vậy tại sao chàng lại đến nhà ta cầu thân?"

"Tên Hứa Lão Tam kia không phải thứ gì tốt, không trách nàng."

Khi hắn nói, chẳng quay đầu lại, nhưng không hiểu sao, ta tin hắn nói thật lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!