Chương 92: Vĩ thanh 1

Mùa thu, cả thành phố nhuộm tràn sắc vàng. Thời gian trôi nhanh như gió, thành phố này lúc nào cũng phơi phới đầy sức sống, con người tuy bận bịu nhưng vẫn đầy kiên cường.

Mạnh Tiểu Bắc mặc áo khoác dài vàng nhạt, quần dài màu đen, đeo giày da, dáng người cao gầy, bộ dạng lúc đi đường vẫn lôi tha lôi thôi như ngày nào, thỉnh thoảng bả vai lại khẽ rung lên.

Nếu như nhìn kỹ thì trên túi ở hai mông quần cậu có lộ ra một hình thêu trừu tượng rất đặc biệt, trên eo có móc một sợi dây xích kim loại màu bạc, dây xích rủ xuống, đập vào quần, kêu leng keng leng keng. Đó chính là trang phục mà Tiểu Bắc tự phối cho mình, hình thêu trên túi là bà nội cậu thêu cho bản gốc, sau đó cậu tìm người làm.

Trong tòa cao ốc đài truyền hình, phòng làm việc to rộng, không gian thông suốt, bên trong người đông như kiến, tập trung lại làm chương trình.  Người phụ nữ vừa ngó thấy Tiểu Bắc đã kêu lên: "Tiểu Bắc, cậu đến rồi hả? Tổ chương trình đã xem qua bản thảo rồi."

"Chị", Mạnh Tiểu Bắc cười nhẹ, cậu không tìm được ghế, nhanh nhẹn linh hoạt đặt mông ngồi luôn bên cạnh bàn, hai người thảo luận chương trình.

Người phụ nữ nói: "Này Tiểu Bắc, đã nói là giúp tôi làm cái quần rồi cơ mà! Tôi muốn một cái quần do cậu thiết kế, túi sau quần có hình thêu, cậu nhất định phải làm cho tôi, đừng có nói để đó nghen!"

Mạnh Tiểu Bắc cười nói: "Đơn đặt hàng trong đài truyền hình nhiều quá, bà nội em làm không xuể!"

Bất kể lãnh đạo, đàn anh đàn chị ở trong đài truyền hình hay là nhân viên công tác trẻ tuổi đều có thói quen gọi cậu là Tiểu Bắc, Tiểu Bắc, tự nhiên bỏ luôn họ Mạnh đi, có lẽ do bình thường Tiểu Bắc rất hòa đồng và thân thiết, khéo ăn nói nên có quan hệ rất tốt với mọi người. Mấy năm trước, chủ nhiệm bên chương trình thiếu nhi tìm Mạnh Tiểu Bắc lên kế hoạch quay phim tiết mục nọ, tính toán cân nhắc một số vấn đề chính như tiền vốn và chuyện tuyên truyền,… vốn đang mắc kẹt gặp khó khăn.

Mấy năm đó, tiền vốn đều dùng để nhập phim hoạt hình nước ngoài, bộ nào cũng đều được mọi người hoan nghênh, cực nổi, duy trì tỉ lệ xem rất cao, gần như chặt đứt đường sống của phim hoạt hình trong nước.

Hai năm gần đây, chủ nhiệm Cù lại điện thoại gọi Mạnh Tiểu Bắc tới, sản xuất chương trình mới, là do người thật biểu diễn, kết hợp với động vật và đủ loại đạo cụ, khung cảnh như trong truyện thiếu nhi, làm phim hoạt hình "Phù thủy xứ Oz" phiên bản Trung Quốc.

Mạnh Tiểu Bắc mặc bộ đồ liền thân, đây là trang phục diễn xuất của cậu, trên chân có đeo bàn chân hổ, còn đội cả đầu con hổ. Cậu chính là vua của đám trẻ con, dẫn theo vài diễn viên nhỏ hoạt bát lanh lợi ở đằng sau. Cậu và đạo diễn tự đến dàn đồng ca thiếu niên Lam Thiên chọn vài đứa trẻ thanh tú.

Năm nay nắng gắt cuối thu ở Bắc Kinh cực kỳ kinh khủng, trong phòng chụp nóng phát ngốt, ánh sáng mấy ngọn đèn to trên đỉnh đầu đan xen chiếu lên mặt cậu. Cậu ở phía trước mọi người, đón lấy ánh đèn, hăng hái hưng phấn.

Trước khi tiết mục bắt đầu ghi hình, máy nhắn tin của cậu lại vang lên.

Hai tay cậu đang bị bọc trong trang phục liền thân, móng vuốt con cọp khủng bố khiến cậu không thể cầm thứ gì, mồ hôi vã đầy đầu, đành kêu lên nhờ người giúp: "Chị, giúp em xem máy nhắn tin với."

Đạo diễn hỏi: "Ai rỗi hơi cả ngày gọi cho cậu vậy, vợ cậu kiểm tra chắc?"

Mạnh Tiểu Bắc nói: "Thôi để cháu tự xem."

Cậu dùng tay hổ nâng máy nhắn tin, bấm bấm, trả lời: "Chứ còn gì nữa, vợ cháu kiểm tra đó ạ!"

Nhiếp ảnh gia cười: "Nhóc, đừng bốc phét nữa, nhóc lấy đâu ra vợ!"

Người nào đó nhắn cho cậu: [Đi công tác về rồi, tối nay ở nhà.]

Khóe môi Mạnh Tiểu Bắc cong cong, ánh mắt sáng rực.

Thiếu Đường từng chế giễu cậu, nhà nghệ thuật gia có ai như cậu không, cả ngày bận tối tăm mặt mũi, suốt ngày chạy qua chạy lại giữa ba địa điểm, hết trường học, phòng làm việc rồi lại đến đài truyền hình. Anh bắt cậu nhớ mang theo điện thoại di động của nhà mình, có chuyện gì thì còn gọi cho tiện.

Mạnh Tiểu Bắc nói, con cóc thèm dùng cái cục gạch to đùng của cha đâu, mấy lãnh đạo bên bộ phận con vẫn dùng máy nhắn tin Motorola, mọi người họp, con tự nhiên lôi điện thoại di động ra để người ta ghét cho à?

Trước ống kính, Mạnh Tiểu Bắc thao thao bất tuyệt, sau đó giơ cao tay hô lên: "Các anh em, hôm nay cùng đại vương đi đến vườn bách thú tuần tra trên núi!"

Vài chú hổ nhỏ mặc phục liền thân nhào qua, cười nói vui vẻ túm tụm vây xung quanh sau cậu: "Đại vương đại vương, đi tuần núi đi!"

Ngay sau đó, âm nhạc vang lên, đùng, đùng, tất cả nhanh chóng đứng vào vị trí, Mạnh Tiểu Bắc ở chính giữa, sau cậu là một đám hổ xếp hàng thẳng tắp, cực kỳ nghiêm túc khôi hài, giậm chân nhịp nhàng hát một đoạn: "Tôi biết mình làm được, tôi biết chúng ta có thể trở thành người như lý tưởng, chỉ cần chúng ta không ngừng tìm kiếm, vươn tới miền mơ ước khát vọng, chúng ta cùng nhau tiến lên!"

Mấy anh em chụp ảnh cố gắng nhịn cười, giơ ngón tay cái hô: Tốt!

Mạnh Tiểu Bắc không phải là nhân viên chính thức trong đài truyền hình. Công tác trong đơn vị ở đài truyền hình, cái công việc ngon ăn này có biết bao nhiêu người có gia thế, chỗ chống lưng khủng đánh nhau vỡ đầu để tranh lấy một suất, biên chế có hạn, người bình thường vào làm sao nổi!

Mạnh Tiểu Bắc là người quen của chủ nhiệm Cù, ký hợp đồng với tổ chương trình, hợp tác sản xuất chương trình.

Chương trình này đã tốn của Tiểu Bắc bao nhiêu công sức và tâm huyết, vừa làm vừa chụp, cùng lúc bắt đầu chiếu phim trên kênh. Nội dung do cậu tự biên tự diễn, hơn nữa, tất cả các đạo cụ sử dụng trong tiết mục này, như là đồ trang trí nhà cửa, phông nền, toàn bộ đều do cậu tự tay làm hết. Chuẩn bị hết mấy tháng lận, thức đêm hết ngày này ngày khác, phòng chất đống đồ trông như nhà kho, chợ bán buôn đồ chơi trẻ em vậy đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!