Bữa cơm ngày đó mở màn cho những lần gặp gỡ tiếp theo, một lần, hai lần rồi cứ thế cho đến khi thân thiết. Về sau, Tiểu đội trưởng Hạ dần trở thành khách quen của nhà Mạnh Kiến Dân.
Cứ nửa tháng Hạ Thiếu Đường lại rời núi một chuyến, lái xe tải lớn chở củi về đơn vị, sau đó lại chở nửa xe lương khô, bánh quy, rau dưa, đủ loại cấp dưỡng về trạm gác. Mỗi lần quay lại thôn, dẫu chỉ có một tiếng đồng hồ rảnh rỗi có thể lén chuồn khỏi đội, anh cũng sẽ chạy ngay tới khu tập thể gần đó, kiếm Mạnh Kiến Dân làm chén rượu.
Mạnh Tiểu Bắc cũng có dịp đi ké theo tiểu đoàn mở mang tầm mắt, thường tiện thể mang về một bao lương khô, hai hộp pâté, vênh vang khoe khoang với lũ nhóc, đây là đồ mà có muốn cũng không mua được đâu đó.
Hạ Thiếu Đường từ trong núi ra, phơi nắng đến nỗi người đen như than, trên mặt có vài vết máu do cành cây cứa, đội mũ quân đội lệch. Xe tải đi ngang qua cổng khu tập thể, từ cửa xe anh nhô đầu ra ngoài, nhấn còi vài lần. Mạnh Tiểu Bắc đã chờ sẵn ở cửa nhà xưởng, từ trong phòng trực chạy vụt ra, nhảy lên vị trí phó lái…
Hạ Thiếu Đường mặc áo ba lỗ bó sát, trên vai khoác bộ đồ thay ra mang đi giặt, cắp một cái chậu, cầm xà phòng, phía sau tha theo một cái đuôi.
Từ sau lưng, Mạnh Tiểu Bắc ôm lấy thắt lưng Thiếu Đường, như một con sâu mềm nhũn kiệt sức không bước đi nổi.
Thiếu Đường ẩy cậu ra: "Đừng có ôm, mấy ngày rồi chẳng tắm rửa chi, cả người hôi rình."
Tiểu Bắc nói: "Có hôi đâu? Coi coi nào… À, có mùi nước đái sói trên người chú."
Thiếu Đường bực bội nói: "Nước đái sói hả? Chính là mùi nước tiểu nhóc đái dầm lần trước đó!"
Mạnh Tiểu Bắc cởi đồ sạch sành sanh, loẹt quẹt lết đôi dép lê của Thiếu Đường, đạp nước rầm rầm, Thiếu Đường chiều chuộng thằng nhóc, chân trần bước vào buồng tắm. Mạnh Tiểu Bắc chen lấn giữa một đám binh lính cao lớn trần truồng, vò loạn xì ngầu bọt xà phòng trên đầu, được Hạ Thiếu Đường nhấc lên, đặt cậu ngồi sau gáy mình tắm rửa, cao ơi là cao.
Mấy chiến hữu có tuổi nói đùa: "Ái chà đây là ai nhỉ, dắt díu cả ngày, con cậu hả?"
Hạ Thiếu Đường lộ ra vẻ tự hào ngạo nghễ: "Cứ coi là thế đi."
Chiến hữu chọc anh: "Thiếu Đường, lông chú mày mọc hết chưa mà đã có được thằng cu lớn tướng thế này hử!"
Hạ Thiếu Đường quay qua híp mắt lại: "Tiểu Bắc, nói cho họ biết, nhóc có phải con của bố đây không?"
Trong thời điểm mấu chốt Mạnh Tiểu Bắc rất nhạy bén, đột nhiên từ sau lưng ôm lấy Thiếu Đường, quấn quýt nồng nhiệt áp chặt vào anh, đôi mắt hí lừ những người chung quanh, ánh nhìn vô cùng dữ dội sắc bén, ý gì thì chẳng cần nói ai cũng tự hiểu.
Trong mắt mọi người dâng lên sự thèm khát đố kỵ: "Đây chẳng phải thằng cu nhà ông Mạnh sao, để cậu nẫng không luôn mất một đứa."
Tiếng nước ào ào vang lên trong nhà tắm doanh trại, hơi nước lượn lờ quẩn quanh những bóng người trần truồng ướt rượt. Trong mắt Mạnh Tiểu Bắc ngợp những mông là mông vừa trắng vừa to của đám đàn ông, giống y chang nhau, chỉ có bờ mông của Thiếu Đường là cậu có thể nhận ra được. Thường ngày Thiếu Đường tung hoành trên núi, cổ, cánh tay và cẳng chân đều phơi nắng đến đen thui sần sùi, chỉ có phần giữa người là khác, lúc để trần sẽ lộ ra màu da trắng tự nhiên.
Bờ mông quanh năm suốt tháng chẳng tiếp xúc với ánh nắng, cũng chẳng bị ai đụng chạm, vô cùng trắng mịn. Mạnh Tiểu Bắc không kìm được vươn tay sờ: "Đùi với cẳng chân của chú như thể hai người khác nhau ấy!"
Tóc Thiếu Đường ướt sũng, giọt nước tròn vo đẹp đẽ đọng trên bờ mi dài, anh hỏi: "Sờ gì đấy? Đừng có sờ lung tung, toàn lông là lông thôi!"
Mạnh Tiểu Bắc: "Sao đùi chú lắm lông vậy?"
Thiếu Đường cười đắc ý: "Đã là đàn ông thì đều có nhiều lông như vậy."
Mạnh Tiểu Bắc cúi đầu tìm kiếm khí phách đàn ông trên bản thân, chẳng tìm thấy cái gì, người cậu trơn bóng không, còn chưa dậy thì đâu.
Từ phía sau nhìn hết lượt, giữa hơi nước mờ mịt, mông Thiếu Đường săn chắc đầy đặn trắng nõn nổi bần bật, chói mắt, màu sắc khác biệt quá rõ ràng, vừa nhìn qua thì đến là khôi hài, nhưng lại khiến người ta nhớ mãi chẳng quên.
Xung quanh ồn ào ầm ĩ, không có ai nghe họ nói gì, Mạnh Tiểu Bắc đột ngột gọi một tiếng: "Đường Đường!"
Hạ Thiếu Đường quay mạnh đầu: "Gọi chú mày gì đấy?"
Mạnh Tiểu Bắc: "Haha… Đường Đường."
Hạ Thiếu Đường cũng không giận, tuy híp mắt đe dọa, nhưng âm thanh vô cùng dịu dàng: "Bố đây chiều hư nhóc rồi… chẳng biết lớn nhỏ gì hết!"
Mạnh Tiểu Bắc thật sự bị chiều đến hư: "Chú thì có lớn nhỏ chắc?"
Thiếu Đường vẩy chân, bọt nước văng tung tóe! Mạnh Tiểu Bắc không né mà phản kích, dùng chiêu thức mới học được đáp lại sư phụ dạy võ của mình, ôm đùi, kẹp cẳng chân! Hai người trần truồng túm bắt nhau thành một khối, vô cùng náo nhiệt, đôi bên ướt sũng quần lấy nhau, trên người toàn là nước, âm thanh quần nhau cứ thế vang lên…
Tắm sạch sẽ cả người, Thiếu Đường rảnh rỗi đưa Tiểu Bắc đi lòng vòng quanh doanh trại, dắt cậu leo lên ngồi trên thùng nước cao hơn 50 mét ở sau khu tập thể, bước qua hai trăm bậc cầu thang xoắn ốc dốc đứng, leo lên được chỗ cao nhất, nhìn ra xa có thể thấy toàn cảnh Tây Câu, bạt ngàn núi đồi là sắc đỏ rực rỡ của hoa đỗ quyên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!