Chương 6: Nồi thịt chó

Hạ Thiếu Đường tuần tra xong thì quay về doanh trại, suôn sẻ bắt được về con sói nhỏ, vác súng, trong miệng ngậm còi, huýt bài Anh Năm chăn cừu.

Trong điện thoại, anh báo với cấp trên: "Đã tìm được người rồi, lành lặn nguyên vẹn, rạng sáng ngày mai sẽ đưa về công xưởng."

Đại đội trưởng bảo: "Cậu đưa nó về ngay cho tôi!"

Hạ Thiếu Đường đáp: "Giờ đã là nửa đêm rồi, tôi đưa nó về khu tập thể thì có mà khỏi ngủ luôn à."

Trung đội trưởng Trịnh ở bên kia giành lấy điện thoại, gằn giọng gầm lên: "Thằng nhãi, con mẹ nhà cậu lắm chuyện nhỉ, còn dám đùa cợt lãnh đạo, ra điều kiện cơ hả? Cậu có quyền ý kiến hả?"

Hạ Thiếu Đường ngả ngớn nói giọng mũi: "Tôi lập công mà… Anh phải ghi danh tôi chứ."

Trung đội trưởng Trịnh mắng: "Ghi cái chó nhà cậu! Ngay lập tức lái xe đưa đứa trẻ về cho người nhà nó an tâm!"

Hạ Thiếu Đường chẳng có chút sợ hãi, vẫn dai dẳng đùa cợt: "Đứa trẻ này thú vị lắm, tôi muốn giữ lại chơi. Cái nơi khỉ ho cò gáy này ấy à, hiếm lắm mới có dịp tưng bừng, cho nó ở đây một đêm rồi tôi đưa về sau."

Nói đùa xong, lại chêm thêm một câu đứng đắn: "Nếu đứa nhỏ này bỏ nhà trốn, hẳn có tâm sự trong lòng, vội vàng đưa nó về nhà nó lại chạy nữa thì sao? Để tôi khuyên nhủ."

Bên kia đầu dây, Đại đội trưởng chửi um lên, Trung đội trưởng tiếp lời Đại đội trưởng, cùng chửi tới tám đời tổ tông nhà Hạ Thiếu Đường. Thế nhưng, cả hai đều không thể làm gì được anh.

Trong toàn bộ lính của trung đoàn cơ giới sư, Hạ Thiếu Đường chính là người đặc biệt nhất, năng lực cũng tốt nhất, điểm này, tất cả mọi người đều tường tỏ.

Lão Trịnh mắng: "Cái thằng chết giẫm này, anh coi, vài năm nữa là cậu ta cưỡi lên đầu tôi ngồi cũng nên."

Đại đội trưởng nói: "Chẳng cần đợi đến vài năm nữa, trả cậu ta lại Bắc Kinh, bảo là không cần nữa."

Trung đội trưởng Trịnh nói: "Muốn điều chuyển phải báo cáo với Tiểu đoàn trưởng, chúng tôi là anh em, tôi không thể nói được."

Đại đội trưởng nói: "Anh em cậu, cậu có trị nổi không? Chứ cái miếu này của tôi nhỏ lắm không chứa nổi Bồ Tát đâu, tôi không quản nổi!"

Lão Trịnh lắc đầu: "Từ xưa tính tình cậu ta đã như vậy, dù sao thì cậu ta cũng chưa làm hỏng chuyện lớn nào, những chuyện nhỏ nhặt… kệ đi, cậu ta là vậy ấy mà!"

Hạ Thiếu Đường là kiểu người gai góc khó chơi, cá tính mạnh. Để có được chỗ đứng trong doanh trại, tất nhiên anh phải có nét đặc biệt riêng. Anh là một người lính, luôn phải xử lý những việc mang tính chất nghiêm túc, thực thi nhiệm vụ. Những người lính tăng cường cho đại đội trinh sát thuộc trung đoàn cơ giới sư, người nào người nấy đều sở hữu tài nghệ tuyệt vời, tố chất cơ thể cực tốt, có thể một mình đi suốt quãng đường dài ngàn dặm trong rừng sâu núi thẳm, giữa màn đêm mịt mùng chỉ với một khẩu súng có thể đối chọi với sói dữ, lợn rừng và gấu đen, đều là những tay thiện xạ cự phách. Đơn thương độc mã, bản lĩnh không thể thường được, không làm được những chuyện này, làm sao chịu khổ được cơ chứ. Lúc Hạ Thiếu Đường mới nhập ngũ chính là thành phần nòng cốt ưu tú trong doanh trại mới, huấn luyện dã ngoại 50km ở Cam Nam, vượt qua thung lũng, lội qua đầm lầy, anh thay đội Xanh giành vị trí dẫn đầu, bò tới được điểm cuối cùng cắm được lá cờ. Sau đó trong không biết bao nhiêu lần cứu nạn trong rừng sâu, đều xông lên trước, lần nào cũng sống sót trở về từ trong đám cháy hoặc dòng nước lũ giữa thung lũng. Như lời Đại đội trưởng nói, loại người càng liều mạng, lại càng sống dai…

Cả ngày trời tìm thằng nhóc, Thiếu Đường thật tình vừa đói lại vừa mệt, thèm rượu ghê gớm, muốn uống một hơi cho đã.

Trạm gác của bọn họ ẩn mình giữa rừng cây tại lưng chừng núi, gạch đá đóng thành một căn nhà chắc chắn kiên cố, có thể ngăn được sự tấn công của sói hoang gấu dữ. Nóc nhà khá thấp, vài người đàn ông đi vào, ngay lập tức trở nên chật chội bức bối, vai chèn vai, người kề người. Mạnh Tiểu Bắc ở giữa một đám đàn ông, vừa nhấc tay khuỷu tay liền thúc vào sau háng chú Thiếu Đường của cậu. Đối phương vừa quay người lại hơi nóng lập tức phả vào mặt cậu.

Chen chúc nhau trong căn nhà chật hẹp này, làm bốc lên cảm giác thân thiết khó tả.

Dưới ánh đèn, lông mày Hạ Thiếu Đường đen như mực, vừa sắc bén lại vừa cương nghị, ánh lửa chói sáng rọi chiếu lên khuôn mặt anh. Cả một tiểu đội tụ lại trong một gian nhà sưởi ấm, theo tập tục của người Thiểm Tây, mọi người vây quanh bếp lò, lấy bát sứ uống nước nóng.

Mạnh Tiểu Bắc bị bắt trở lại, tự biết "chạy trời không khỏi nắng", đã chuẩn bị sẵn tinh thần trường kỳ kháng chiến, ngồi xổm tại góc nhà, cảnh giác trừng đối phương, như con nhím đang xù lông tức giận.

Mạnh Tiểu Bắc nói: "Cháu không về nhà, chú khỏi nghĩ tới chuyện trả cháu về."

Thiếu Đường hỏi: "Không về thật hả?"

Mạnh Tiểu Bắc khăng khăng nói: "Cháu không về, nếu đã trốn rồi thì không muốn quay về nữa."

Hạ Thiếu Đường cười nhạt: "Nhóc không muốn về thì thôi, tùy nhóc!"

Mạnh Tiểu Bắc: "…"

Mặt Thiếu Đường không cảm xúc: "Nhóc muốn đi chỗ nào, núi cao sông sâu, sáng sớm ngày mai chú đưa nhóc đi một đoạn; hoặc là ngoan ngoãn ở luôn chỗ này với bố đây, ban ngày vào núi sâu tuần tra bẫy sói, uống nước lạnh gặm bánh nướng, ban đêm ngủ tại trạm gác ăn mì trụng nước sôi. Chẳng cần về nhà nữa, về nhà làm cái mẹ gì?!"

Mạnh Tiểu Bắc cau mày, trề môi nói: "Cháu… cháu…"

Thật sự không về nhà nữa sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!