Chương 50: Lịch sử đen tối

Mùa thu khai giảng, Mạnh Tiểu Bắc tiếp tục học phổ thông tại trường trung học số 1 Triều Dương. Cậu đạp xe đạp leo núi màu vàng tới trường, đeo cặp sách vải buồm, trong sân trường tiếp tục thu hút ánh mắt mọi người, trong nét đẹp trai còn thoáng vẻ phong tao, khuôn mặt nhuốm sự từng trải.

Cậu học ở trường này ba năm liền, lên phổ thông thì đã thành tay lõi đời khu vực cầu Đông Đại, trong trường học cực kỳ nhiều người biết cậu. Ban sáng, cô bán bánh rán, trứng trà ở ngoài trường học như đã thành nếp, mỗi lần đều gắp cho cậu một quả trứng to nhất ở đáy nồi. Mỗi tuần sau khi học xong, Tiểu Bắc sẽ diễn tập hai lần kịch bản xã đoàn, như mọi khi vào trưa thứ sáu mỗi tuần bưng hộp cơm đến đài phát thanh nhà trường, chủ trì tiết mục mới của cậu "Rock cuối tuần".

Dạo đó, qua đài phát thanh trường, cậu bắt đầu phát cho bạn học nghe ca khúc, ban nhạc hay ca sĩ đang thịnh hành ở phương Tây như The Beatles, The Carpenters, Michael Jackson.

Thầy cô phụ đạo thường xuyên nói: "Em phát cả những thứ mà giáo viên chúng tôi nghe hiểu được ấy!"

Mạnh Tiểu Bắc cười nói: "Cô ơi cả ngày cô nghe Côn khúc rồi Kịch Hoàng Mai, mấy cái đó bọn em đều không thích nghe đâu!"

Đôi khi cậu vừa vội vội vàng vàng ăn bữa trưa vừa chạy chương trình, miệng nhai nhồm nhoàm y chang con sóc hấp tấp, nhuần nhuyễn đọc lời thoại của kịch bản trong tay, tới đoạn giấy kịch bản chưa lật sang bên, cậu ngẫu hứng tự biên tự diễn, bốc phét chém liều, kênh phát thanh tỏa ra hương vị nồng nặc của thịt xào hành cùng với trứng xào cà chua!

Có một lần tới ca khúc mà bạn học sinh nào đó chọn, Mạnh Tiểu Bắc mỉm cười, rất ngông nghênh nói: "Ca khúc này, là toàn thể bạn học nữ lớp 8, lớp 9 gửi tặng người chủ trì đài phát thanh của trường chúng ta, soái ca Mạnh Tiểu Bắc…"

Mọi người trong lớp đang ăn cơm nghe đài phát thanh, Kỳ Lượng phun hết cơm ra ngoài, con trai trong lớp nhao nhao giễu cợt, quay qua huýt sáo: "Mạnh Tiểu Bắc, mày đúng là đồ mặt dày, biến đê!!!"

Giọng nói của Mạnh Tiểu Bắc cực kỳ kiêu ngạo, cuốn theo sự phong lưu trong âm cuối, vang lên từ chiếc loa to ở góc trần nhà mỗi khối toàn trường: "Cảm ơn toàn thể các em nữ đáng yêu của lớp 8, lớp 9 nhé. Đây là bài "We will rock you" của nhóm nhạc Queen, gửi tới mọi người thưởng thức. Tôi là Mạnh Tiểu Bắc, người chủ trì tiết mục "Rock cuối tuần", mỗi tuần 12 giờ 15 phút vào thứ sáu, đúng giờ này sẽ phát…"

Con gái càng lớn càng bạo gan, trong sân trường hay ở góc khuất ngoài trường, thỉnh thoảng có vài đôi nam nữ nắm tay nhau đi, mặc đồng phục đeo cặp sách, tuổi xuân căng tràn rạo rực.

Có một lần Mạnh Tiểu Bắc nhìn thấy hồng nhan tri kỷ của cậu thời niên thiếu – Tôn Viện Viện ngồi sau xe đạp một bạn nam lớp 11, ôm eo nam sinh ấy, bóng hình nhẹ nhàng biến mất trong dòng người và xe cộ qua lại. Rất nhiều năm sau bạn bè tụ họp, Tôn Viện Viện nhìn thấy Mạnh Tiểu Bắc má vẫn đỏ hây hây, Mạnh Tiểu Bắc chính là mối tình đầu khờ dại ngây ngô của cô bé.

Bởi vì Mạnh Tiểu Bắc tham gia hoạt động ngoại khóa, nên thường xuyên ra vào văn phòng thầy cô, có lúc nhân cơ hội lặng lẽ gọi điện trong phòng làm việc.

Cậu gọi lên tổng đài, gọi nhắn tới Thiếu Đường: "Nhắn tới mã 18256."

"Tôi họ Mạnh."

"À… Nhắn là, tôi rất nhớ người ấy."

"Nhắn với người ấy là tôi yêu người ấy."

"Nhắn với người ấy rằng trưa nay mua đồ xào, hành nhúng xào thịt bò, gan xào. À… nhắn với người ấy là tôi muốn ăn Đường Đường xào… là Đường trong Hải đường, cô nhớ đừng gửi nhầm lời tôi nhé!"

Ngón tay và đầu lưỡi của người phụ nữ trực tổng đài co rút hết lại: "Anh à, mật mã ở chỗ chúng tôi không soạn được những chữ phức tạp như hành nhúng xào thịt bò, gan xào, cũng không có chữ "Đường" này!" (107)

107. Ở đây, Mạnh Tiểu Bắc đang nhắn tin cho Thiếu Đường. Thời đó sẽ dùng máy nhắn tin để nhận tin. Ví dụ Mạnh Tiểu Bắc muốn nhắn con yêu cha chẳng hạn, cậu sẽ phải gọi điện lên tổng đài, nhờ chuyển lời, yêu cầu tổng đài gửi tin nhắn đến số máy nhắn tin mã bao nhiêu (ở đây là mã của máy Thiếu Đường là 18256) với nội dung là "con yêu cha". Sau đó, tổng đài sẽ nhắn nội dung đến máy nhắn tin của người nhận, người nhận sẽ đọc được tin nhắn đó.

Vào những năm này, tin nhắn được mã hóa bằng số nên phải tra để hiểu được nội dung. Người có máy nhắn tin nhận được tin từ tổng đài, chỉ có thể xem và không gửi lại tin nhắn được.

108. Trong lời nhắn Mạnh Tiểu Bắc gửi cho Thiếu Đường qua nhân viên tổng đài, Mạnh Tiểu Bắc dùng ngôi xưng –  (con – cha), bởi vì đây qua một người thứ 3 nên mình sẽ dịch là tôi – người ấy nhé.

Đường trong Hải đường chính là Đường trong tên Thiếu Đường.

Lúc đó vì muốn tiện liên lạc với bảo bối của mình, Thiếu Đường bèn mua một máy nhắn tin. Hai người ở hai nơi, xa cách nhau hơn nửa thành phố không thể gặp mặt, chỉ có thể dựa vào cách nhắn tin này để đưa đưa tình tỏ lòng. Mã hóa của mấy câu "Yêu cha", "Nhớ cha", Thiếu Đường chẳng mấy chốc đã thuộc làu làu, vừa nhìn thấy mật mã chẳng cần tra cũng biết "chiếc áo bông nhỏ" của mình lại chọc anh khiến anh ngứa ngáy bứt rứt lòng mề đây mà.

Bản thân Mạnh Tiểu Bắc không có máy nhắn tin, cậu chỉ nhăm nhe gọi điện thoại quấy rối đối phương, chỉ muốn gọi tới chục cuộc cho Thiếu Đường. Lần nào cậu cũng lảm nhảm, nói dông nói dài, Thiếu Đường không thể trả lời cũng chẳng sao, cái chính là cậu có thể trút hết tình cảm chân thật nơi đáy lòng. Một người khi đã rơi vào tình yêu cuồng nhiệt, tràn ngập đầu óc sẽ đều là hình bóng của người ấy, chỉ muốn dù ở bất kỳ đâu, bất kỳ thời khắc nào cũng có thể nói cho đối phương tâm tình vừa xúc động vừa kỳ lạ của bản thân.

Cậu có người yêu rồi.

Cậu đã là một người đàn ông rồi.

Ngoài giờ học, Mạnh Tiểu Bắc đeo cặp sách đến phòng làm việc đài truyền hình Bắc Kinh, sau hai lần họp và bàn bạc với đơn vị tổ chức chế tác hậu trường, quay về thâu đêm suốt một tháng liền, vẽ mấy trăm bản thảo hoạt hình nhân vật.

Chỉ là khi ấy, hãng phim hoạt hình trong nước khá là bảo thủ, phong cách cùng chế tác đều quá khuôn mẫu truyền thống. Bên chế tác bị tổ mỹ thuật đã hợp tác hơn 20 năm độc quyền làm mưa làm gió. Các vị trí trong ban ngành đại khái đã được bố trí đủ chỗ hết cả rồi. Mạnh Tiểu Bắc là dân nghiệp dư, phong cách vẽ tay dân gian không có nhiều không gian để phát triển, cậu chỉ là một học sinh bị coi thường mà thôi.

Nếu cậu muốn được hoàn toàn vẽ theo phong cách cá nhân, thì phải đợi tới ngày nào đó trong tương lai bản thân cậu lên làm ông chủ, bỏ vốn sản xuất!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!