Chương 5: Săn sói con

Mạnh Tiểu Bắc là thằng nhãi con ngang bướng, lòng dạ hẹp hòi như cái kim, chẳng chứa nổi hai cái sủi cảo, tầm nhìn nông cạn, suy nghĩ ích kỷ (22), chỉ biết mỗi bài, mỗi bi với mỗi cái quần bông của mình! Cậu nào đã nhìn được xa trông được rộng, đâu có hiểu những ngã rẽ, lựa chọn đời người có thể ảnh hưởng tới tương lai, vận mệnh cả cuộc đời. Lúc ấy, cậu sao thấu tỏ cha cậu đã khốn khổ khó khăn ra sao khi thốt ra câu "Để thẳng lớn đi vậy".

Đằng sau câu nói ấy, thấm đẫm biết bao tình yêu thương, day dứt lựa chọn, tâm tư phức tạp dành cho hai đứa con mình. Trong lòng mỗi người đều ẩn chứa những nỗi bất lực, cay đắng tủi hờn, chỉ đành chôn giấu nhẫn nhịn, đè nén biết bao nhiêu năm trời.

22. Nguyên gốc là: , trước mắt là một mẫu ba phần đất. Ở đây, một mẫu ba phần đất là cụm từ thường dùng trong sinh hoạt cuộc sống, ý chỉ phê phán tư tưởng ích kỷ của người với người. Đây cũng là từ địa phương của Bắc Kinh, ý chỉ một khu vực nhỏ, diện tích không đáng kể. Nghĩa rộng chỉ cuộc sống sinh hoạt trong một phạm vi chật hẹp, luẩn quẩn của một người.

Trong phòng, Mạnh Kiến Dân ngồi tại đó, chầm chậm gục xuống, mặt chôn trong hai lòng bàn tay. Ông là một người cha, gánh trên vai trách nhiệm với cả gia đình.

"Thật sự tôi không cam lòng, chính bản thân tôi đã bị lỡ dở rồi, tôi không muốn cả đời con trai tôi cũng bị giam cầm trong núi, tôi càng không muốn để chúng nó lại trở thành công nhân."

"Mạnh Tiểu Bắc lên Bắc Kinh có thể vào trường tốt, nó ở khe núi này thì có thể học cái chó gì, cái thung lũng này có trường 80, Triều Dương ư?!"

"Chỉ tiêu sinh viên của nhà máy, biết bao nhiêu năm rồi, năm nào tôi cũng đạt danh hiệu tiên tiến, năm nào cũng là chiến sĩ thi đua, nhưng dẫu có cố gắng tới chết cũng đếch bao giờ đến lượt tôi. Chỉ tiêu đều bị người khác cuỗm đi rồi, tôi còn không rõ sao? Mẹ cha nhà nó chứ!!!"

Mạnh Kiến Dân là người có văn hóa, giữa mọi người với nhau cực ít khi thốt ra một câu so đo tính toán, thô tục bậy bạ. Ai nhắc đến, cũng đều bảo anh Mạnh vừa đẹp trai lại vừa tốt tính, trong công xưởng quen biết rộng, đến cả lãnh đạo cũng thân thiết gần gũi. Hơn nữa, Mạnh Kiến Dân là lứa thanh niên đầu tiên từ Bắc Kinh tới đây sau khi nhà xưởng được xây dựng, cực kỳ có tiếng nói và uy danh.

Thế nhưng trong công xưởng bao nhiêu năm, chuyện chuyển giao học viên công nông binh vào đại học Bắc Kinh, Thanh Hoa, loại chuyện ngon ăn này đâu tới lượt công nhân bình thường. Chẳng cần nghĩ cũng biết, những suất này đều đã sớm bị đám con cháu cán bộ cao cấp có ý muốn quay về thành phố móc nối quan hệ hớt hết cả rồi.

Có mắng có chửi cũng đến thế thôi, không phải dạng ông nọ bà kia thì thua vẫn đành thua.

Mã Bảo Thuần lau sạch hốc mắt đỏ bừng, cười cay đắng thốt lên: "Mình bực tức bất bình như vậy, còn tôi, ngần ấy năm trời không vất vả sao? Lẽ nào tôi cam lòng chôn mình trong khe núi này? Mình còn có bằng trung học cơ sở, còn tôi đến cả trung học cơ sở còn chưa tốt nghiệp đã tham gia vào phong trào Cách mạng văn hóa, chuyện đi học coi như hoàn toàn vô vọng rồi.

Tôi đã từng oán trách than thở chưa?"

"Ngoại hình tôi cũng chẳng phải đẹp đẽ gì cho cam. Trong khu tập thể này, có Triệu Tam Hồng, vừa trắng, vừa xinh, người ta cũng chiếm suất trong chỉ tiêu trở về thành phố đó. Còn làm sao mà hớt được chỉ tiêu hả, mình lại chẳng quá hiểu đi chứ!"

Mạnh Kiến Dân ngẩng đầu nói: "Đừng có nói lung tung bậy bạ, chúng ta là người như thế nào, có thể làm những loại chuyện đó sao? Chúng ta không phải loại người đấy!"

Mã Bảo Thuần nói: "Tôi biết mình không phải loại người đó, nên vĩnh viễn không thể làm được loại chuyện đó."

Nhẫn nhịn một lúc, Mã Bảo Thuần chua chát hỏi một câu: "Mình muốn rời khỏi đây đến thế, mình muốn về quê học lên đại học, vậy tôi phải làm sao đây?"

Mạnh Kiến Dân: "…"

Mã Bảo Thuần nói tiếp: "Mạnh Kiến Dân, mình đây là do bị nhốt trong thung lũng chật hẹp này nên không đi đâu được, nếu mình ở Bắc Kinh, mình có thể để mắt tới tôi sao, liệu rằng mình có lấy tôi không?!"

"Mạnh Kiến Dân một mình mình đi thì đi, ba mẹ con tôi ở lại rau cháo qua ngày."

Mạnh Kiến Dân bị nói dồn dập tới mức ngẩn ra, tới một lúc lâu sau mới thở dài nói: "Mình thật là, mình nghĩ đi đâu vậy hả…"

"Lẽ nào mình sợ tôi về quê rồi thì không cần mình nữa?"

"Không đời nào, đừng có suy diễn lung tung."

"Cả nhà chúng ta, dẫu có chuyện gì xảy ra đi nữa, cũng sẽ mãi mãi sát cánh bên nhau."

Sau khi hai vợ chồng tranh cãi trút giận xong thì ôm mặt khóc một hồi. Về sau, chuyện gì phải đến thì vẫn phải đến, cuộc sống như trong nồi hầm này vẫn phải tiếp tục.

Nhắc đến thằng nhãi bỏ nhà chạy Mạnh Tiểu Bắc, đã chạy thẳng một mạch xa lắm rồi. Đêm hôm khuya khoắt không có xe đường dài, ấy vậy mà thằng nhóc chạy dọc theo đường núi về phía thị trấn, cứ vừa đi vừa nghỉ rồi lại đi.

Kể ra đây là Mạnh Tiểu Bắc, chứ đổi lại là một đứa trẻ nào khác trong xưởng, nhát như thỏ đế, hết sợ sói lại sợ chó, nửa đêm nửa hôm chẳng thể nào dám chạy theo đường núi như thế. Chỉ có Mạnh Tiểu Bắc dám bất chấp như thiêu thân lao mình như vậy. Cậu muốn chạy một mạch tới thị trấn Kỳ Sơn, sau đó tìm xe đi tiếp. Cậu cảm thấy bản thân mình quấn thắt lưng oai như lính Bát Lộ Quân, ông nội Tiểu Bắc nhà mày có thể làm được cái gì, cứ đợi đấy mà xem.

Mạnh Tiểu Bắc đi đến nửa đường, mới nhận ra mình mặc ít đồ quá, nửa đêm trong khe núi lạnh như muốn giết người, hai cánh tay của cậu bị đông cứng thành hai cục đá, đỏ rực lên, da dẻ nứt toác, răng va lập cập. Trẻ con tới cùng vẫn chỉ là trẻ con, nào đã có kinh nghiệm gì trong chuyện náo loạn bỏ nhà trốn đi. Quần áo cũng chẳng mang, tiền với phiếu lương cũng không cầm, bài của cậu, bi của cậu, mứt vỏ hồng quý báu hay những thứ giá trị khác trong nhà cũng chẳng xách theo, trong tay chỉ có mỗi túi bánh bao kê vàng!

Đêm đó, Mạnh Tiểu Bắc tìm được một nhà kho không có người, cuộn người trong cổng tò vò qua đêm, ăn sạch nửa túi bánh bao kê vàng. Phía trên đầu cậu có một cái máy điều hòa cực to, kêu oang oang, thổi ào ào từng luồng hơi nước nóng rực vào người cậu. Cậu chẳng cầu cứu ai, cũng không khóc, mắm môi mắm lợi cố gắng chịu đựng, như chẳng có chuyện gì mà ngủ một mạch tới trưa trời trưa trật, lại tiếp tục đi tiếp.

Từ nhỏ, Mạnh Tiểu Bắc đã là người có thể chịu được khổ cực, liều lĩnh táo bạo, là kẻ cứng đầu bướng bỉnh từ trong xương cốt, cố chấp kiên định với mục tiêu, cực quyết tuyệt với người khác. Tóc thì dính đầy đất cát, tay thì sưng như củ cà rốt, hai chân lạnh tới đóng băng, vậy mà cậu vẫn chạy tới là xa, xuyên vào sâu trong rừng rậm, trái tim nung náu kế hoạch lang bạt đến một nơi thật xa, thật xa. Mãi cho tới khi ánh dương một lần nữa dần khuất núi, mãi cho tới khi ánh trăng mờ mịt dần buông xuống rừng, ánh sáng le lói bị những chạc cây xoắn vào nhau xẻ thành những mảnh vụn trên đỉnh đầu, thì Mạnh Tiểu Bắc đã bị lạc đường mất rồi!

Đi thẳng về phía trước, chính là hang Lang Vương trong truyền thuyết ở khe núi này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!