Chương 49: Bất luân chi luyến

Cảnh báo: 18+, truyện HỖ CÔNG

Tiểu tham mưu Sở mặc gile, quần âu xanh xám caro, chân đeo tất trắng giày da đen. Phát hiện ra người lạ mặt tiến vào cấm địa quân sự, ngay lập tức cậu dừng chân, xung quanh đồng loạt đề cao cảnh giác. Phó tướng Thẩm dưới quyền cậu chạy tới giương súng hô: "Đứng lại, các người thuộc phái nào?"

Hạ Thiếu Đường mỉm cười, khuỷu tay quặp Mạnh Tiểu Bắc, chân mải bước không ngừng, phóng khoáng trả lời: "Bộ tư lệnh đến kiểm tra quân đội nhân dân."

Sở Tuần nói: "Giả mạo!"

Sĩ quan phụ tá Tiểu Thiệu yếu ớt nói: "Hừ, bọn bây nộp vũ khí đầu hàng không giết!"

Bả vai Thiếu Đường cùng Mạnh Tiểu Bắc run rẩy, hai người cười to, chẳng hề sợ hãi vũ khí đe dọa, chạy thẳng qua sân trống khu tập thể. Trong phe "Đội quân tiên phong dã chiến đường Ngọc Tuyền" còn có một thằng nhóc đẹp trai khôi ngô, lông mày rậm đen như mực, cực ngầu không nói một lời, nhận được chỉ thị cao nhất của tham mưu Sở, thẳng thừng giơ súng tiểu liên nhựa bắn bọn họ, ánh mắt cực dữ dội tàn bạo! "Pằng pằng pằng, pằng pằng pằng pằng!!!"

Mạnh Tiểu Bắc lấy tay trái đỡ tay phải làm động tác bắn súng nhắm đúng "Sơn Đông nhỏ", cười xấu xa, điên cuồng trêu đùa đám nhóc: "Ông đây là bộ đội tiên phong thuộc quân đoàn Lan Châu quân dã chiến Tây Bắc, ông muốn nổ súng phản kích! Bọn mi coi chừng! Pằng pằng pằng pằng!!!…"

Thiếu Đường mặc kệ Mạnh Tiểu Bắc đuổi bắt chơi đùa ầm ĩ với bọn nhóc một lúc, sau đó thật sự hết chịu nổi từ sau ôm thắt lưng Tiểu Bắc, khẽ giọng cười: "Đừng có pằng pằng mãi nữa, chúng ta vào nhà thôi…"

Nếu Thiếu Đường mang họ Hạ, thì đây coi như nhà mẹ đẻ anh, trong suy nghĩ của anh, nơi đây chính là "nhà gốc".

Trong nhà cậu anh đúng là không có người. Mới đây phòng đã được sửa chữa lại, cửa sổ quét sơn mới hoàn toàn, còn có thể nghe được mùi sơn thoang thoảng. Vợ con cậu anh đều đã tới viện an dưỡng quân đội ở tạm. Mạnh Tiểu Bắc vừa nhìn thấy sàn nhà lát bằng đá sạch sẽ đẹp đẽ, hấp tấp cởi giày, không dám giẫm lên nền nhà xa hoa như vậy.

Thiếu Đường nói: "Cứ giẫm bừa lên, không cần câu nệ với cậu cha."

Đèn treo tường trong phòng khách tỏa ánh sáng dịu dàng, Mạnh Tiểu Bắc khẽ nói: "Cậu của cha con nên gọi là gì giờ? Ông?"

Thiếu Đường nhếch miệng không nói, đây là vấn đề anh không muốn phải suy nghĩ rạch ròi nhất.

Mạnh Tiểu Bắc mãnh liệt ôm lấy Thiếu Đường từ đằng sau, ghìm chặt lấy vòng eo rắn chắc của anh, hơi thở nóng rẫy: "… Cha nuôi."

"Ừ." Thiếu Đường nắm chặt cánh tay bên hông, hai người quấn quýt đi từng bước từng bước vào trong phòng.

Mạnh Tiểu Bắc cạ cạ vào vành tai Thiếu Đường: "Sau này không gọi là cha nuôi nữa, được không?"

Thiếu Đường cưng chiều cười: "Trước mặt người khác vẫn phải gọi như vậy, còn ở chỗ riêng, bây muốn gọi cha là gì cũng được."

Mạnh Tiểu Bắc sung sướng cười tít mắt đến nỗi mắt thành đường kẻ, trêu chọc dụi loạn lên người anh: "Đường Đường!… Đường… Đường…"

"Con thích cha."

Tựa như Tiểu Bắc lại thừa nhận tình cảm của bản thân một lần nữa, lật đi trở lại những rối rắm tơ lòng suốt bao nhiêu năm qua.

Thiếu Đường rũ mắt cười, cười cực bảnh, vô cùng hưởng thụ sự quyến luyến tha thiết mà Tiểu Bắc dành cho mình. Cãi nhau thì cãi nhau đấy nhưng trong tình cảm, thực chất hai người không hề có mâu thuẫn. Trong nhà Mạnh Tiểu Bắc tức giận nổi nóng như thế, chẳng phải bởi vì quá để ý tới anh sao? Đối với chuyện của người khác Bắc Bắc của anh đã từng quan tâm so đo tức giận sao?

Suy nghĩ của Mạnh Tiểu Bắc lại quay ngược trở về: "Cha là… cha là người đàn ông của con… bởi vậy cậu cha con cũng có thể gọi là cậu."

Thiếu Đường cười thành tiếng: "Haha, được, lần sau gặp cậu cha, bây cứ gọi như thế."

Hai người dính sát vào nhau. Đầu tiên, họ cùng vọt tới khắp các phòng một lượt, xác nhận rằng mọi phòng đều không có người rồi mới khóa chặt cửa, khép kín rèm, bổ nhào xuống ghế sô pha quấn chặt lấy nhau, hơi thở dồn dập khát vọng.

Chẳng cần tới ngôn ngữ, hai người nhìn nhau với ánh mắt nồng nàn thiết tha. Thiếu Đường kiên nhẫn dạy Mạnh Tiểu Bắc thế nào là hôn môi. Hai người chồng lên nhau, Thiếu Đường nằm ngửa trên sô pha dùng lồng ngực và khuỷu tay đỡ lấy Tiểu Bắc, bốn phiến môi quấn quện, trầm lặng đắm say. Trong miệng Thiếu Đường có mùi rượu nồng đượm, anh xộc lưỡi vào miệng Mạnh Tiểu Bắc, tỉ mỉ liếm láp trêu đùa, liếm tới mức Mạnh Tiểu Bắc bứt rứt ngứa ngáy.

Miệng Mạnh Tiểu Bắc cứ mở mãi, sắp co rút tới nơi, cực buồn cười! Trước kia cậu chưa từng thử dùng đầu lưỡi thân thiết như thế, lúc khoảnh khắc đầu lưỡi đôi bên khẽ chạm vào nhau, như thể có dòng điện sượt qua làn da, không thể kìm được rung động run rẩy, đầu óc mê muội tê rần, trước mắt như có những tia lửa nhảy múa. Thiếu Đường đã kìm nén rất lâu rồi, đầu lưỡi trơn bóng bắt đầu sục sạo tấn công, Mạnh Tiểu Bắc không hề yếu thế phản kích, đầu lưỡi đôi bên quấn riết bám đuổi nhau vào tới tận sâu vòm họng, vừa đẩy vừa lùi, uyển chuyển luân phiên, trong miệng như có ngọn lửa bỏng rẫy bùng cháy thiêu đốt… Đó chính là sức nóng khi hai người đàn ông chân chính ở bên nhau, chẳng thể che giấu!

Khi hai người hôn nhau, lúc như chơi đùa, lúc liếc nhìn đối phương bật cười, lúc lại nghiêm túc ôm lấy khuôn mặt đối phương dốc sức mà hôn ngấu nghiến. Khuôn mặt, ánh mắt, bờ mi này chính là tình cảm đắm say da diết suốt mười năm trời không ai khác có thể so sánh. Mạnh Tiểu Bắc dùng lưỡi liếm nốt ruồi trên khóe môi Thiếu Đường, Thiếu Đường mơ hồ nói: "Đừng có cắn xuống dưới đó", Tiểu Bắc lập tức hung dữ mãnh liệt cắn xuống cằm Thiếu Đường.

Râu đôi bên cạ vào nhau, thô ráp nham nhám, cảm giác thuộc về nhau quá đỗi chân thật. Mạnh Tiểu Bắc vén áo ba lỗ bó sát của Thiếu Đường lên, chui thẳng đầu mình vào bên trong!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!