Chương 45: Ảnh gia đình

Anh em gặp nhau mà chỉ gật nhẹ đầu chào chứ cũng chẳng nói năng gì. Theo thời gian, tình cảm và tính cách của bọn con trai tuổi choai choai sẽ càng chín chắn hơn, càng ngày càng thân thiết với anh em bạn bè đồng thời nảy sinh khoảng cách với người xa lạ. Dù cho có là anh em ruột thịt, nhưng nhiều năm không ở bên nhau, đột ngột gặp mặt sẽ cảm thấy lạ lẫm. Mà hơn nữa, bộ dạng hai anh em nhà này còn chẳng hề giống nhau nữa chứ!

Mạnh Tiểu Bắc mặc áo phông quần soóc, đeo dép lê, lôi thôi lếch thếch, liếc thấy Mạnh Tiểu Kinh mặc quần dài bó, đeo xăng đan da: "Mày cũng mốt phết nhỉ."

Mạnh Tiểu Kinh: "Em tự mua đấy, anh có hay đi hiệu mua quần áo không?"

"Tao không thích đi". Mạnh Tiểu Bắc nhún vai, hỏi: "Bình thường ở bên đó mày chơi cái gì?"

Mạnh Tiểu Kinh nói: "Bơi lội, xem phim, chơi game."

Mạnh Tiểu Bắc: "À… cũng thế nhỉ."

Sau đó chẳng còn gì để nói, Mạnh Tiểu Bắc móc thuốc lá ra, đưa cho em trai một điếu: "Mày có hút thuốc lá không?"

Bình thường Mạnh Tiểu Kinh cũng hay giấu cha mình hút thuốc. Hai anh em ngồi ở cổng tò vò sánh đôi dựa vào tường, cùng nhau chia sẻ cơn nghiện thuốc. Đây chính là việc duy nhất mà chẳng cần nói chi cũng có thể cùng làm với nhau để vun đắp tình cảm.

"Anh Bắc, anh đưa chúng em đi chơi đi!", em trai họ nói.

"Được, đi!". Mạnh Tiểu Bắc híp đôi mắt nhỏ đáp. Có người trung thành theo cậu, trong lòng cậu rất đắc chí.

Mấy em họ trong nhà đều cực kỳ trung thành với anh Bắc, coi anh Bắc như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó. Chúng nó hoàn toàn không thân thiết với Mạnh Tiểu Kinh, sợ người lạ, không đưa Mạnh Tiểu Kinh đi chơi cùng đâu.

Hình như chỉ có Mạnh Tiểu Kinh từ trước tới giờ chưa bao giờ gọi "Anh Bắc". Tình cảm có gần gũi vậy đâu, nên chẳng thể nói từ đó ra khỏi miệng. Trước nay hai người vẫn luôn gọi nhau bằng tên họ đầy đủ…

Mạnh Tiểu Bắc dắt em họ đi đánh bida ở bàn ngoài trời trong khu tập thể.

Mạnh Tiểu Kinh ở trong sân đạp xe đạp leo núi. Cậu đạp rất vui vẻ hưng phấn, mông rời chỗ ngồi, hai chân đứng trên bàn đạp, dùng lực mắt cá chân nhấc cả xe đạp lên, nhảy nhảy liên tục, nghịch ngợm chơi đùa với xe. Cậu chàng đẹp trai trông thật xứng đôi với xe đạp xịn như vậy. Xe với người nhìn thật oách.

Cuối cùng không ngờ, rắc rắc một cái, một bàn đạp nứt ra, rơi xuống.

Mạnh Tiểu Kinh sững sờ, ngại ngần gọi: "Mạnh Tiểu Bắc, bàn đạp của anh hỏng rồi."

Mạnh Tiểu Bắc nhíu mày: "Mẹ cha, mày làm gì vậy? Xe tao đạp nửa năm cũng đâu có hỏng."

Theo tính cách mọi khi của Mạnh Tiểu Bắc, con trai với nhau cả ấy mà, cậu cũng chẳng tiếc em trai một cái xe đạp, chuyện có là gì đâu cơ chứ? Nhưng mà từ cửa sổ trên lầu, bà nội Mạnh Tiểu Bắc nhìn thấy, ngay lập tức nổi nóng, từ sau màn cửa sổ kêu lên: "Chúng mày coi kìa! Chúng mày nói coi!!!"

"Tao đã nói là không cho nó đạp, cuối cùng nó phá hỏng xe của Bặc Bặc thật rồi!"

"Cái thằng như Mạnh Tiểu Kinh ấy à, Bặc Bặc có thứ gì tốt là nó nhất định muốn lấy! Cái đồng hồ đeo tay cực xịn của Bặc Bặc đó, nó cũng cuỗm luôn, giờ đang đeo kìa!"

Mạnh Kiến Dân ở bên khuyên nhủ: "Thôi, hai anh em một nhà chia sẻ đồ với nhau chơi một tí. Mạnh Tiểu Bắc đã nói gì đâu, mẹ nóng làm gì? Mẹ coi con cũng đâu có chen vào chuyện giữa hai anh em nó."

Bà nội Mạnh không vui, tính tình cực dữ dội: "Đúng rồi, Mạnh Tiểu Kinh là con con, Mạnh Tiểu Bắc không phải? Nên con đương nhiên không quan tâm rồi!"

Mạnh Kiến Dân: "… Hai đứa nó đều là con con mà."

Thiếu Đường không dám xen vào chuyện nhà giữa bà nội Mạnh và con trai. Anh vội vàng chạy thẳng xuống dưới lầu xem sao.

Thiếu Đường xuống đây chính là để sửa xe cho hai anh em suốt ngày khiến người ta phải lo ngay ngáy.

Mạnh Tiểu Bắc ngồi xổm, gẩy gẩy bàn đạp, Mạnh Tiểu Kinh ở bên nhìn. Mạnh Tiểu Bắc hỏi: "Như này còn sửa được không ạ?"

Thiếu Đường cầm cờ lê tua vít và mấy dụng cụ khác đến. Anh cởi áo sơ mi, bắt đầu vào trạng thái làm việc, cúi đầu tháo linh kiện. Vòng bi lỏng ra rơi xuống, có thể vặn lại, nhưng bàn đạp làm bằng cao su đã nứt ra không dán lại được, chỉ có thể thay mới. Thiếu Đường bèn sang cửa hàng sửa xe ở nhà máy số hai mua một bàn đạp cao su mới, thay vào.

Vì chuyện này mà suốt mấy ngày sau đấy bà nội Mạnh đều càm ràm suốt: Xe đạp leo núi của Bặc Bặc là hàng hiệu đó, đổi một bàn đạp đểu lên, bên phải bên trái không còn đồng bộ nữa, xe không còn nguyên đai nguyên kiện nữa rồi!

Sau đó Mạnh Kiến Dân thầm nhắc Mạnh Tiểu Kinh: đừng có nghịch lung tung đồ của anh trai nữa, khéo lại phá hỏng. Nhớ dẻo mỏ, lễ phép với chú Thiếu Đường vào. Lúc đầu bởi vì muốn chữa chân cho con mà Thiếu Đường tốn bao nhiêu công sức, ơn này con phải nhớ kỹ.

Mạnh Tiểu Kinh thật sự nói ngọt như mía lùi với Thiếu Đường, cực kỳ lanh lợi. Lúc Thiếu Đường ngồi xổm sửa xe, hai người nói chuyện với nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!