Chương 43: Ngủ chung giường

Thiếu Đường kéo cổ tay Tiểu Bắc, hai người cùng nhau trồi lên mặt nước.

Đập vào mắt là ánh sáng rực rỡ chói lòa, mặt nước mênh mông khôn cùng, trong con ngươi lấp lánh loang loáng sóng nước. Hai người thở hổn hển, quay đầu nhìn nhau ngơ ngẩn, bờ mi ướt rượt, ánh mắt mơ màng mê mang, như thể bị kéo từ trong cơn mơ về thực tế.

Trên mặt nước, gió thổi làm những sợi tóc bay tán loạn. Hai người im lặng, ở trong hồ chứa nước bơi khoảng hai mươi phút nữa. Đôi bên đuổi theo nhau, chân đạp tung tóe bọt nước.

Lực bật của Mạnh Tiểu Bắc trong nước cực mạnh, tốc độ bơi cực nhanh, cậu đuổi theo bắt lấy chân Thiếu Đường…

Buổi tối như thường lệ bọn họ lại ăn bữa cơm tối đặc biệt trong phòng ăn của cán bộ kỳ cựu. Bữa này, họ ăn bò bít tết, măng tây và mướp được sản xuất từ nhà kính lục sắc, cắn một miếng mọng nước ngọt lịm. Đến cả Kỳ Lượng cũng phải cảm thán, khen lấy khen để rằng chưa bao giờ ăn rau quả tươi ngon như thế. Đúng là dẫu cha cậu có tiền đấy, nhưng xét cho cùng cũng chỉ là dân thường, trọc phú không thể so được với cán bộ quyền quý chân chính.

Thiếu Đường vừa ăn vừa nói: "Bởi sinh nhật Tiểu Bắc nên mới đến chỗ này, chứ bình thường cha cũng không thích đến."

Mạnh Tiểu Bắc khẽ nhìn Thiếu Đường, nói nhỏ: "Cha nhỏ cha thật tốt."

Mấy người cùng nâng cốc bia: "Mạnh Tiểu Bắc sinh nhật vui vẻ!!!"

Đêm đó đúng vào cuối tuần, có rất nhiều người tới, câu lạc bộ trại an dưỡng của quân đội tổ chức vũ hội.

Sau khi Cách mạng Văn hóa bỏ lệnh cấm trên nhiều mặt, tình hình chính trị, xã hội buông lỏng hơn. Vào những năm 80 tại Bắc Kinh, trong xã hội thượng lưu, mốt nhất là tổ chức liên hoan khiêu vũ, uống rượu vang đỏ, ăn theo xu hướng phương Tây, Hồng Kông bấy giờ.

Thiếu Đường đưa ba thằng nhóc đi qua, mỗi người cầm một ly đồ uống, ngồi ở bên quầy bar câu lạc bộ nhìn đàn ông mặc âu phục khiêu vũ với phụ nữ mặc đầm. Đây cũng là một phương thức xã giao, mở rộng mối quan hệ và bàn chuyện,… Tất cả đều diễn ra trên sàn nhảy hay bên quầy bar.

Thiếu Đường vẫn mặc áo sơ mi trắng, quần quân đội thẳng thớm, đi giày da, mạnh mẽ cao lớn, đẹp trai ngời ngời.

Đằng sau anh, Mạnh Tiểu Bắc mặc áo phông, quần soóc rộng cùng một đôi dép lê, vút cái đã béng vào trong phòng.

Thỉnh thoảng có người quen cấp trên qua chào hỏi Thiếu Đường, giới thiệu vài thanh niên hợp tuổi trong gia tộc nào đó để đôi bên làm quen với nhau. Chẳng mấy chốc Thiếu Đường đã bị kéo ra nhảy hai điệu với một cô gái.

Rất nhanh sau, Kỳ Lượng bảnh trai mặc quần âu kẻ caro cũng bị kéo ra. Cậu được con gái của cán bộ quân đội nào đó nhắm trúng mời ra nhảy cùng.

Mạnh Tiểu Bắc duỗi chân xuống bên dưới ghế quầy bar, cạy ngón tay, nhấp nhổm không yên. Cậu liếc mắt tìm cha nuôi trong sàn nhảy, cúi đầu nhìn đôi dép lê trên chân, cực kỳ khó chịu…

Kỳ Lượng nhảy được một lúc thì chạy về. Mạnh Tiểu Bắc hỏi nhảy thích lắm không, Kỳ Lượng nói, nước hoa Hồng Kông trên người con nhỏ đó chất lượng kém, mùi hương con cái nhà cán bộ quân đội sao mà nhà quê thế không biết, lúc khiêu vũ còn bóp bả vai tao, khó chịu chết đi được.

Khúc nhạc kết thúc, Thiếu Đường cúi đầu vội vàng nói với bạn nhảy vài câu khách sáo, gật đầu tỏ vẻ xin lỗi, sau đó thoát ra sàn nhảy, giương mắt tìm kiếm.

Thiếu Đường kéo Tiểu Bắc qua, khẽ giọng nói: "Đi, đưa bây đi thay đồ."

Mạnh Tiểu Bắc rầu rĩ lẩm bẩm: "Con không mang âu phục đến!"

Thiếu Đường lia mắt nhìn quanh, ánh mắt anh cực sắc, tóm ngay quản lý nhân viên phục vụ trong quầy bar.

Nhân viên phục vụ cũng bực ơi là bực, trong phòng không ngừng khẩn nài: "Tôi không thể mặc quần đùi dép lê đi làm, cấp trên sẽ đuổi cổ tôi!"

Thiếu Đường ngang như cua, chỉ vào người nọ nói: "Cậu cởi đồ ra mau, chớ có nói nhảm, con trai tôi muốn mặc đồ cậu! Cậu ở đằng sau nghỉ ngơi một tiếng đồng hồ đừng ra ngoài làm việc. Lát nữa tôi sẽ chịu trách nhiệm với cấp trên cậu."

Thiếu Đường lại ôm thằng con quý báu của mình vào trong phòng khiêu vũ. Lúc này, Mạnh Tiểu Bắc mặc áo sơ mi trắng của phục vụ, quần âu màu đen, đi giày da, nơ buộc xinh xắn đẹp đẽ. Tuổi trẻ chính là vốn liếng lớn nhất, Mạnh Tiểu Bắc hẵng còn mơn mởn tuổi xuân, dáng người cao gầy, quần âu ôm chặt lấy bờ mông, phác nên đường cong đẹp đẽ, cực đẹp trai.

Thiếu Đường niết chỗ lõm sau gáy Tiểu Bắc, ghé đầu cười nói: "Nhìn trúng cô bé nào thì cùng nhảy với người ta!"

Mạnh Tiểu Bắc nhún vai tự giễu nói: "Chẳng nhìn trúng ai cả, con cũng làm gì biết khiêu vũ đâu, thôi đừng ở chỗ này làm trò cười trước mặt mọi người!"

Thiếu Đường kéo cổ tay cậu, kiên quyết cưỡng ép lôi cậu ra sàn nhảy! Ánh mắt Thiếu Đường ướt át, tràn đầy sự hứng thú: "Cha dạy bây nhảy…"

Mạnh Tiểu Bắc nhận ra tối hôm nay Thiếu Đường đặc biệt hưng phấn, động tác ôm eo cậu hay nắm cổ tay đều cực kỳ mạnh mẽ. Sau này mỗi năm vào sinh nhật cậu, Thiếu Đường đều rất khác so với ngày thường. Dường như anh đang khát cầu được giãi bày trút ra thứ tình cảm cảm xúc nào đó. Tình thân đã mất đi giờ như được lột xác sống lại, cha nhỏ cũng khát khao sự an ủi chia sẻ từ người thân thiết nhất bên mình.

Âm nhạc lại vang lên lần nữa, lần này là thể loại dữ dội mạnh mẽ, một điệu Tăng

-gô có tiết tấu sôi động tươi vui.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!