Bên ngoài mọi chuyện vẫn sóng yên gió lặng. Đối với loại chuyện riêng tư này, chỉ cần người trong cuộc như Mạnh Tiểu Bắc không làm ầm lên, không mách lẻo thì vĩnh viễn sẽ được giấu im nơi góc tối, không bao giờ lộ ra ngoài ánh sáng.
Cuối năm học, đủ loại việc vặt vãnh dồn đống lên, ngoài chuyện học hành thi cử áp lực, còn phải điền đủ loại giấy tờ, mở cuộc họp tổng kết, rồi còn hoạt động thể dục thể thao, chụp ảnh tốt nghiệp cá nhân, tập thể… Học kỳ cuối trôi qua trong chớp mắt, nhoáng cái đã đến kỳ thi lên cấp.
Trước hôm thi, Thiếu Đường quan tâm gọi điện đến. Ấy thế mà Mạnh Tiểu Bắc lại từ chối không muốn cha nuôi đến trường học đón đưa cậu!
Mạnh Tiểu Bắc nói: "Cha nuôi, cha nhất định không được tới. Cha mà đến, con nhìn thấy cha con sẽ rất căng thẳng, con lại càng phát huy thất thường."
Thiếu Đường bỗng dưng trào lên cảm giác thất vọng hụt hẫng, giọng nói trầm xuống hỏi: "Sao bây nhìn thấy cha lại thất thường?… Ông đây làm gì bây?"
Mạnh Tiểu Bắc làm nũng, âm thanh đậm đặc giọng mũi: "Giời ơi cha đừng có hỏi nữa! Cha chớ đến…"
Lần này, người cảm thấy lạc lõng thất vọng chính là Thiếu Đường. Hình như gần đây Mạnh Tiểu Bắc bỗng nhiên không dính lấy anh nữa. Trước đây, Tiểu Bắc luôn hấp tấp quấn quýt lấy anh, cọ tới cọ lui, làm anh thấy phiền ghê. Thế mà giờ đây cậu lớn rồi, lòng cũng rộng hơn, bạn bè nhiều, y như rằng trong lòng không còn một mình cha nuôi anh nữa.
Con người ở mỗi giai đoạn, độ tuổi khác nhau, cảm xúc, cuộc sống cũng sẽ khác nhau. Con trai con gái mười mấy tuổi chính là độ tuổi thanh xuân tươi đẹp, tự do tự tại hưởng thụ cuộc sống, chơi với đủ loại người, không có quá nhiều ý thức về chuyện gánh vác trách nhiệm. Mà Thiếu Đường, anh đã sắp 30 tuổi rồi. Đàn ông có tuổi ai cũng muốn có một người bầu bạn, bắt đầu lo lắng suy nghĩ nhiều hơn, đa sầu đa cảm, trong cuộc sống thường xuyên nảy sinh cảm giác trống rỗng cô đơn.
Sẽ là dối trá nếu nói anh không khát khao, thiết tha mong mỏi có một người bạn đời thân thiết tri âm tri kỷ… Trong đội, vào những lúc Thiếu Đường rỗi rãi, sau khi huấn luyện xong, anh thường đọc sách một mình, nghe nhạc, chạy bộ, luyện tập vũ khí trong phòng tập thể thao. Hoặc anh sẽ ngồi trên mái nhà ký túc xá quân đội, hứng gió, ngắm nhìn phong cảnh, hoài niệm về rất nhiều chuyện, rồi sẽ nhớ tới đủ loại chuyện cười về thằng con quý báu của mình năm đó. Những lúc như thế, anh đều không thể kiềm chế mà bật cười.
Có một lần trước khi đi ngủ Thiếu Đường tuần tra, đến một phòng thấy vài tiểu binh đang chụm đầu rì rà rì rầm trò chuyện rồi cười trộm.
Thiếu Đường đứng ở cửa phòng, chậm chậm bước tới: "Đang làm gì đó?"
Tiểu binh giật nảy mình, ngẩng đầu lên nhìn thấy đội trưởng, luống cuống tay chân giấu đồ vật ra sau.
Thiếu Đường dùng ánh mắt đe dọa ép đối phương nộp đồ vật ra. Anh nhìn thứ bắt được, hóa ra là một tấm ảnh đen trắng nhỏ. Thiếu Đường cười: "Được đấy, rất xinh đẹp, đối tượng của cậu hả?"
Tiểu binh ngượng ngùng vò đầu, trên khuôn mặt tươi cười hiện lên hai ráng đỏ hồng: "Khà khà, là đối tượng của tôi, ở thôn chúng tôi."
Thiếu Đường hỏi: "Người nhà giúp cậu chọn hả?"
Tiểu binh nói: "Không ạ, từ nhỏ hai chúng tôi đã rất thân thiết, cứ thế cho tới tận giờ! Sau khi tôi xuất ngũ về sẽ cưới vợ!"
Có một đám chiến sĩ gan to hơn trời không sợ chết hỏi: "Đội trưởng, anh vẫn chưa có đối tượng mới sao? Cái cô lần trước chắc là chấm dứt hoàn toàn rồi ạ?"
Thiếu Đường hừm cái, cười lạnh hỏi: "Cậu đoán xem?"
Tiểu binh cười khà khà: "Điều kiện anh tốt như vậy, bao nhiêu cô gái chẳng chết mê chết mệt!"
Thiếu Đường trả lại tấm ảnh, đột nhiên biến sắc mặt, gằn giọng quát: "Tất cả lập tức tắt đèn đi ngủ! Không được phép đoán mò nữa!"
"Rõ! Không được đoàn mò nữa!". Đám chiến sĩ tuân lệnh, tới tấp bò lên giường, chui vào ổ chăn nằm sấp, mò mẫm trong bóng tối, tiếp tục tương tư nhớ thương người trong lòng.
Tiểu binh trẻ tuổi cắt tóc rất ngắn, khuôn mặt ngây ngô, bên môi là một nhúm râu, mới mười chín tuổi, thật trẻ trung. Thiếu Đường tắt đèn rời đi, một mình đi trong hành lang hun hút tăm tối mờ mịt. Tiếng bước chân từ giày da vọng lên, vang dội, từng tiếng từng tiếng nện thẳng vào trái tim anh. Dưới chân Thiếu Đường loang loáng bóng hình thẳng tắp cao ráo trơ trọi, đột nhiên cả không gian tràn ngập sự buồn bã trống rỗng… Anh cũng đã từng trẻ trung như thế, cũng đã từng hoang phí đánh rơi quãng thời gian thanh xuân điên cuồng phóng túng của mình. Quay đầu nhìn lại, mới nhận ra thằng nhóc luôn sát cánh thủy chung, ở bên bồi bạn với mình suốt bao nhiêu năm qua nay cũng đã lớn rồi, y chang anh năm đó, đẹp trai phóng khoáng chẳng sợ trời chẳng sợ đất.
Có một số chuyện không tiến ắt phải lùi. Tiến về phía trước một bước, gian nan cùng cực, anh cũng không biết phải đi tiếp thế nào. Nhưng lùi về phía sau một bước, anh cũng không muốn lùi. Cho đi càng nhiều, càng không nỡ buông tay, càng không cam lòng. Mạnh Tiểu Bắc chính là tâm ma của anh.
…
Ngày cuối cùng của kỳ thi lên cấp, Thiếu Đường vẫn xin nghỉ qua chỗ Mạnh Tiểu Bắc. Trong sân trường tiếng chuông thi vang lên, từ xa xa anh nhìn thấy Mạnh Tiểu Bắc đeo cặp sách chéo, mua một gói bánh quy vừa đi vừa ăn. Cậu thoải mái vào trong trường, vẻ mặt ung dung bình tĩnh.
Hai tiếng sau, tiếng chuông hết giờ thi vang lên, các học sinh ầm ầm từ trong khu nhà học ồ ạt lao ra, sung sướng chạy như bay ra khỏi trường thi.
Mạnh Tiểu Bắc cùng với Tôn Viện Viện đi ra, vừa đi vừa cầm giấy nháp Toán chụm đầu so đáp án. Có lẽ Mạnh Tiểu Bắc làm bài rất tốt nên lúc nói nói cười cười với bạn học nữ khóe mắt vẽ ra nếp nhăn thể hiện sự đắc chí vui sướng, Tôn Viện Viện còn hờn dỗi đấm cậu một cái…
Thiếu Đường lẳng lặng ngồi trong xe, khoát một tay ngoài cửa sổ, gẩy gẩy tàn thuốc trên cửa xe. Bờ lông mi anh rủ xuống, che giấu ánh mắt sắc bén dữ dội, thăm thẳm sâu xa. Cả người Thiếu Đường như rơi vào sự trầm mặc.
Thiếu Đường lái xe Jeep trong đội tới đây. Anh dừng xe ở đối diện cổng trường, trên chỗ phó lái vẫn còn một túi đồ ăn anh mang cho Tiểu Bắc gồm bánh quy, bánh mì, xúc xích và đồ uống. Đôi mắt Thiếu Đường tĩnh lặng, tựa như lúc diễn tập mai phục bám đuôi trong một thời gian dài. Trong ánh mắt anh le lói ngọn lửa rực, vằn vệt tơ máu, chằm chằm nhìn con nuôi đạp xe đèo bạn học nữ ra trường.
Hôm đó là ngày thi môn cuối cùng. Đám trẻ con sau chuỗi ngày chịu đựng đằng đẵng suốt nửa năm trời, quãng thời gian ôn tập chạy nước rút bị vô số sách vở làm khổ, làm không biết bao nhiêu đề thi mô phỏng, trong lớp có học sinh thẳng thừng ném cuốn đề thi từ lầu ba ra ngoài. Dưới đất rơi rụng lả tả giấy ghi đáp án, giấy nháp ngổn ngang. Sau đó một đám học sinh cầm tiền lẻ ào ạt ùa tới quầy bán đồ ăn vặt trong trường như thể muốn quét sạch tủ đồ. Sự sung sướng, kích động, tự do phóng túng tựa như cuối cùng cũng đạt được thắng lợi của các học sinh trung học kết thúc trong cảnh reo hò vui sướng đào thoát của đám nhóc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!