Đây là lần đầu tiên Mạnh Tiểu Bắc bị một mình thầy giáo Ngữ văn gọi vào trong văn phòng nói chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ. Một bên bàn làm việc của Tiêu Dật đặt bình trà màu đỏ ối cổ xưa, chứng tỏ y rất chú trọng tới sự văn vẻ tao nhã. Không ngờ, thầy Tiêu lại còn rót một chén trà mời Tiểu Bắc uống nữa chứ?!
Hôm nay, mọi chuyện hoàn toàn vượt ngoài dự kiến của Mạnh Tiểu Bắc. Thầy Tiêu không hề phê bình cậu, hoàn toàn chẳng nhắc đến chuyện bức tranh bậy bạ kia, vờ như không phát hiện.
Suốt lúc nói chuyện Mạnh Tiểu Bắc ngồi trên ghế dựa cúi đầu vò tóc, cắn môi, siết vạt áo phông, điệu bộ cực kỳ xấu hổ.
Thầy Tiêu đeo mắt kính hình vuông to, hỏi toàn những chuyện lung tung đâu đâu: "Mạnh Tiểu Bắc, thầy nghe nói em từ Thiểm Tây chuyển đến đây, học bổ sung ở trường mình?"
Mạnh Tiểu Bắc: "Vâng."
Tiêu Dật: "Giờ cha mẹ em vẫn đang làm việc tại Kỳ Sơn hả? Sắp tới chắc chưa về đây được nhỉ? Bình thường chắc không thể quan tâm tới việc học tập, ăn uống sinh hoạt hàng ngày của em ha?"
Mạnh Tiểu Bắc: "Có lẽ vẫn chưa về được ạ, cũng không quan tâm tới em được."
Tiêu Dật: "Thế giờ em ở Bắc Kinh là ở cùng với ông bà nội hả?"
Mạnh Tiểu Bắc: "Dạ."
Ánh mắt Tiêu Dật sâu xa, giống như anh cả nhẹ nhàng quan tâm: "Cha mẹ không thể chăm sóc em, bình thường cuộc sống cô đơn buồn tẻ lắm phải không? Cha mẹ Kỳ Lượng bỏ nhau, cũng giống em thiết hụt yêu thương quan tâm ruột thịt, chẳng trách đôi bên lại thân thiết như vậy, như hình với bóng."
Mạnh Tiểu Bắc sờ mũi: "…"
Thầy Tiêu nói chuyện rất nhã nhặn, giọng điệu thương xót quan tâm, nhưng cách nói này không hợp tai Mạnh Tiểu Bắc cho lắm, làm cho mũi và lỗ tai cậu đều ngứa ngáy khó chịu, cực kỳ muốn hắt xì vào khuôn mặt tuấn tú của đối phương.
Chính vậy mà Mạnh Tiểu Bắc bưng chén trà sét nung lên uống, không ngờ nước trà cực kỳ đắng. Cậu "phì" một cái phun hết một nửa hớp trà, bị sặc, ho dữ dội. Bình thường cậu đều uống nước trực tiếp từ vòi dẫn mà!
Mạnh Tiểu Bắc cầm áo may ô lau khóe miệng, đến là nhếch nhác.
Tiêu Dật bật cười nói: "Em đừng căng thẳng!"
Mạnh Tiểu Bắc khổ sở: "Không, em đâu có căng thẳng… Trời ơi, trà của thầy thật sự khó uống chết đi được!"
Tiêu Dật cười rõ tươi: "Trà Lục An đấy!"
Tiêu Dật bỗng nhiên nghiêng người qua, ánh mắt ẩn chứa sự bí ẩn và giễu cợt: "Thôi coi như bỏ qua chuyện này. Em đừng sợ hãi, chớ có run. Cả một buổi chiều lo lo sợ sợ, hãi lắm hả?"
Mạnh Tiểu Bắc quệt mồm, trong lòng cảm kích, xấu hổ ngại ngùng, không tài nào nói rõ ràng.
Tiêu Dật vỗ vỗ cánh tay cậu: "Tiểu Bắc, sau này nếu xảy ra chuyện gì trong cuộc sống, hay có tâm sự muốn tìm người chia sẻ, cứ tới tìm thầy. Thầy rất muốn lắng nghe giúp đỡ em…"
Mạnh Tiểu Bắc vô thức lùi về sau một bước, từ sau hàng tóc mái nhìn thầy Tiêu, da gà da vịt nổi hết trên cánh tay. Cậu không có thói quen tiếp xúc thân thể với người khác.
Đương nhiên sau đó thầy Tiêu còn nhắc từ sau trong giờ học không được vẽ bậy nữa! Lần này không khiển trách em, chỉ nhắc nhở qua. Đoạn từ sâu bên trong giá sách y lôi ra vài quyển sách, nào là "Tập thơ mười bốn câu" của Shakespeare, tiểu thuyết "Chết ở Venice" của Thomas Mann, rồi còn có tiểu thuyết "Lời thú tội của người đeo mặt nạ" của Mishima Yukio,… chồng lên nhau đưa cho Mạnh Tiểu Bắc, bảo cậu về nhà đọc xong rồi viết cảm nghĩ đưa trước giờ Ngữ văn tiếp theo, sau đó lại đến văn phòng tâm sự với thầy!
Mạnh Tiểu Bắc ôm chồng sách ra về, mặt ngửa lên trời đau khổ, đúng là khóc không ra nước mắt. Cha mẹ ơi nêu cảm nghĩ!!! Chẳng bằng bắt ông đây đứng phạt rồi viết ba ngàn chữ kiểm điểm còn hơn, sở trường của ông chính là viết kiểm điểm, chớ đọc tác phẩm nổi tiếng rồi viết cảm tưởng ông đây mù tịt!
Một tuần sau đó, nhà trường tổ chức cho học sinh đi bệnh viện gần đó kiểm tra sức khỏe trước khi tốt nghiệp trung học.
Kiểm tra sức khỏe lần này là quy định của cục giáo dục, cả khối phải tham gia. Kiểm tra các mục thông thường, như chiều cao, cân nặng, thị lực, xem xét có thương tật gì không, hơn nữa còn kiểm tra tình trạng dậy thì, ghi chép số liệu để viết vào hồ sơ tốt nghiệp.
Con trai con gái mỗi nhóm rẽ về một hướng khác nhau.
Bọn con trai cười xấu xa, khe khẽ thì thầm với nhau: "Sao lại phải tách nam nữ lớp mình ra nhỉ, không biết bọn con gái kiểm tra cái gì thế ta?!"
Kỳ Lượng trong đội nói: "Này, mày đi cùng mà xem, thế là biết ngay bọn nó kiểm tra cái gì!"
Đám con trai khác nói: "Bộ dạng tao thế này, tao làm sao vờ chen vào được. Kỳ Lượng, mày có khả năng trà trộn vào đám con gái đó nhất đó, mày giúp bọn tao dòm coi!"
Kỳ Lượng: "Muốn chết à, biến mẹ mày đi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!