Chương 37: Bí mật lộ tẩy

Hai người sóng đôi ngồi xổm ở chân tường dưới lầu nhà Mạnh Tiểu Bắc, tắm mình trong ánh trăng, hứng những cơn gió lạnh. Trên đầu bọn họ là các ô cửa sổ khu nhà tập thể. Bên ngoài cửa sổ nhà hàng xóm tầng hai còn nuôi bồ câu, hỗn hợp chất thải và lông chim từ trong không ngừng chảy xuống. Tất cả tràn ngập hơi thở cuộc sống gia đình.

Thiếu Đường thoải mái nói: "Tiểu Bắc, bây thật sự lớn rồi."

Mạnh Tiểu Bắc gật đầu: "Dạ."

Thiếu Đường cọ chân lên chân Tiểu Bắc: "Lông cũng nhiều ha."

Mạnh Tiểu Bắc bật cười, giễu ngược lại: "Không nhiều bằng cha."

Thiếu Đường chọc cậu: "Lúc bây ngã lên người cha, trượt xuống, ôi mẹ ơi, cha cúi đầu nhìn, hai ta xém nữa cuộn chặt lấy nhau không gỡ ra được!"

Mạnh Tiểu Bắc cười ầm lên, gãi đầu, trong lòng vui vẻ thoải mái, sự xấu hổ bẽ mặt vừa rồi thoáng cái mất tăm. Thích một người nhiều đến như thế, mỗi một câu nói của người ấy đều như mật rót vào tai.

Cậu quay sang nhìn Thiếu Đường, cẩn thận hỏi điều mà mình vẫn mang nặng trong lòng: "Cha nuôi, về lần này rồi cha còn đi nữa không? Còn rời Bắc Kinh nữa không?"

Thiếu Đường lấy điếu thuốc nghiêm túc nói rõ: "Thực ra ban đầu cũng không nghĩ sẽ trở về lúc này! Bên trên sắp xếp nhiệm vụ, thành lập đội ngũ mới, đề bạt cán bộ trẻ tuổi. Cha được gọi về Bắc Kinh cũng nghĩ mãi có nên để tới mùa hè mới qua với bây không. Bây phải thi lên phổ thông, cha thật sự rất lo mình sẽ ảnh hưởng tới việc thi cử của bây, không đáng, việc học tập của bây vẫn quan trọng hơn!"

Mạnh Tiểu Bắc nói: "Cha sẽ không ảnh hưởng tới con. Cha không ở đây, con cực kỳ nhớ cha… Như vậy mới ảnh hưởng tới con."

Thiếu Đường vô cùng nghiêm túc dặn dò: "Hết kỳ nghỉ, nhập học rồi tuyệt đối không được đạp xe đường xa tới tìm cha nữa. Lỡ mà choáng váng lại lỡ dở việc học, nghe chưa?"

Mạnh Tiểu Bắc đáp: "Chỉ cần cha tới chơi với con, con sẽ không qua chỗ cha nữa."

Thiếu Đường nhíu mày: "Cứng đầu cứng cổ vậy hả?"

Mạnh Tiểu Bắc nói: "Trừ việc này ra thì cái gì con cũng nghe cha hết."

Trong lòng Mạnh Tiểu Bắc vẫn luôn tồn tại khúc mắc khó cởi, cậu không mở lời hỏi, nhưng Thiếu Đường lại chủ động nói ra.

Đôi mắt Thiếu Đường đen thẫm, phản chiếu ánh trăng và bóng cây. Ánh mắt anh bình yên tĩnh lặng: "Tiểu Bắc, xin lỗi bây, bây không trách cha chứ."

Mạnh Tiểu Bắc: "…"

Hai người trầm lặng một lúc lâu, gió Bắc thổi vù vù, cuốn tan khói thuốc.

Thiếu Đường nói: "Cha vừa đi đã đi hơn bốn năm, chớp mắt bây đã lớn như vầy, thay đổi quá nhiều. Có vô số thứ đã không còn giống như xưa, lúc vừa nhìn thấy bây, ngay đến giọng nói bây cha cũng không nghe ra."

"Cha đã không tận tâm hoàn thành trách nhiệm của một người cha, không hết lòng chăm sóc bây. Mấy hôm trước cha vừa gọi điện thoại cho cha ruột bây, cha vô cùng xấu hổ nói với cha ruột bây, giờ đây đến cả chuyện bây cao bao nhiêu, đi giày cỡ nào, mỗi bữa cơm ăn mấy bát, chủ nhiệm lớp với bạn học bây là những ai, bình thường bây chơi gì… Cha đều không biết, chẳng thể báo lại!"

Mạnh Tiểu Bắc nói: "Con cao một mét bảy tư, đi giày cỡ 41."

"Cha ruột của con cũng không biết con cao bao nhiêu, con cũng không hỏi Mạnh Tiểu Kinh cao bao nhiêu, thích gì."

Mạnh Tiểu Bắc giống như người lớn, bình tĩnh thản nhiên, trong giọng nói rõ ràng chứa đựng sự hờn giận nhưng lại ra vẻ dửng dưng chẳng hề để tâm.

Chủ đề này lại chính là vấn đề cấm kỵ khiến người ta khó chịu, Thiếu Đường vội vàng nói: "Bây đừng như vậy! Hai đứa thi lên phổ thông xong, cha ruột bây nhất định sẽ đưa Mạnh Tiểu Kinh đến Bắc Kinh. Hoặc là sẽ gọi bây về Tây Câu thăm nhà. Trước mặt cha ruột bây, bây tuyệt đối chớ có ương bướng như thế, cha ruột bây vất vả lắm mới chữa khỏi chân cho Mạnh Tiểu Kinh đó!"

Mạnh Tiểu Bắc rũ mắt không nói lời nào.

Thiếu Đường không vừa ý, nói: "Cha ruột bây vẫn rất thương bây, nếu không từ đầu sao tạo điều kiện cho bây tới Bắc Kinh, để em trai bây ở lại Tây Câu? Đừng làm cha ruột bây đau lòng, đừng chống đối cha ruột bây."

Mạnh Tiểu Bắc vẫn không nói không rằng. Cứ nhắc tới chủ đề này là cậu lại xù lông, như thể cậu đã dựng lên một bức tường kín bưng, che giấu nội tâm sâu trong lòng, nhốt bản thân ở bên trong. Mạnh Tiểu Bắc dùng tóc mái để che khuất những thay đổi cảm xúc rất nhỏ trên khuôn mặt. Nghe đâu, con trai thời dậy thì mà thích dùng tóc mái che đi ánh mắt, giả bộ ngầu thì một là nội tâm u tối hèn hạ, hoặc là trong lòng cực kỳ tự ti, vô cùng nhạy cảm. Mạnh Tiểu Bắc chính là kiểu người thứ hai.

Thiếu Đường lại nói: "Quần áo trên người bây, từ lâu đã không phải mấy bộ cha mua cho bây hồi xưa. Đồ cha mua cho bây nhỏ hết rồi, đã vứt rồi ha."

Mạnh Tiểu Bắc vội vàng nói: "Đâu có… mỗi năm cha vẫn gửi tiền cho con mà! Con chưa từng oán trách cha!"

Thiếu Đường lắc đầu: "Cha ruột bây cũng gửi tiền cho bây mà. Tiền thật sự không đáng là gì, cha bảo bây nghe, tiền thật sự chẳng là cái mẹ gì!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!