Về Bắc Kinh lần này, Thiếu Đường được điều chuyển đến nhận chức ở chi đội Lực lượng cảnh sát vũ trang nhân dân. Dựa vào quá trình công tác hồi xưa ở thung lũng Thiểm Tây, cùng năng lực chuyên môn nổi trội, Thiếu Đường được coi là người đã có thâm niên. Hơn nữa anh còn là binh chủng có kinh nghiệm thực chiến trong rừng rậm, bởi vậy trong chi đội phòng chống chữa cháy ở khu rừng gần Tây Sơn Bắc Kinh, anh được lên làm đội trưởng, phụ trách huấn luyện hơn ba trăm lính mới cùng thực thi các nhiệm vụ hạng nặng.
Đơn vị công tác hiện giờ của Thiếu Đường rất xa nhà bà nội Mạnh. Mạnh Tiểu Bắc ở Bát Lý Trang, ngoài đường vành đai số 3 thành Đông Bắc Kinh, mà chỗ đóng quân của chi đội Thiếu Đường lại ở gần ngay công viên rừng Tây Sơn. Doanh trại bộ đội ở khu tập thể quân đội Hải Điến, gần Di Hòa Viên, Hương Sơn. Hai địa điểm đối diện, nằm ở rất xa nhau.
Từ khi cha nuôi Mạnh Tiểu Bắc quay lại, lòng dạ cậu chộn rộn không yên, đã bay tới Hương Sơn từ thuở nào, mỗi ngày mất hồn mất vía.
Lúc ấy cũng đúng vào kỳ nghỉ đông cuối học kỳ một lớp chín, là giai đoạn quan trọng trong năm học. Bước vào mùa hè, Mạnh Tiểu Bắc sẽ thi lên phổ thông, cậu cũng chẳng có thời gian rảnh.
Trong kỳ nghỉ đông, buổi sáng mỗi ngày Mạnh Tiểu Bắc đến trường học thêm, buổi chiều ở nhà vừa xem "Tây Du Ký" trên ti vi vừa làm bài tập. Cậu viết chữ rồng bay phượng múa, mông như ngồi trên chông, lòng nhớ thương tới người nào đó ở Tây Thành.
Trên ti vi, Tôn Ngộ Không quăng gậy như ý kim cô, thét: "Hây! Lão yêu quái kia! Mau hiện nguyên hình!…"
Mạnh Tiểu Bắc lầu bà lầu bầu theo: "Hây! Đường Đường, yêu tinh kia, đừng giả bộ, mau hiện nguyên hình…"
Hồi ấy đúng vào thời điểm Mạnh Tiểu Bắc mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, rắm rối hay suy nghĩ lung tung (90). Chỉ vào những lúc hai người gọi điện thoại, khi không nhìn thấy người ấy, Tiểu Bắc mới dám nói chuyện trắng trợn liều lĩnh hơn: "Cha nuôi, sau này mỗi ngày cha gọi cho con một cuộc điện thoại nhé!"
90. Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (tiếng Anh: Obsessive
-Compulsive Disorder – OCD) là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng, đây là một dạng trong nhóm bệnh liên quan trực tiếp đến Stress. Bệnh còn có tên khác là rối loạn ám ảnh cưỡng bức. (Theo Wiki)
Ở đầu dây bên kia Thiếu Đường đang hút hút, giọng nói rất vang, chẳng thèm giữ ý giữ tứ gì với thằng con, rành rành nghe ra được anh đang ăn mì vào bữa trưa ở quán ăn quân đội. Thiếu Đường vừa nhai vừa nói: "Ông đây rỗi lắm chắc, gọi nhiều vầy làm cái gì? Gọi rồi nói với bây cái gì?"
Mạnh Tiểu Bắc: "Giờ cha là lãnh đạo mà? Cha có văn phòng làm việc phải không? Trong phòng làm việc có điện thoại mà!"
Thiếu Đường: "Điện thoại trong phòng là để giải quyết công việc. Hơn nữa nhà bà nội bây không có điện thoại, bất tiện."
Mạnh Tiểu Bắc: "Con không ngại xuống lầu mà! Sau này mỗi ngày con sẽ gọi cho cha, cha nhất định phải nhận."
Thiếu Đường cười mắng: "Bây phiền ông quá đi! Chỉ lắp cho mỗi một cái điện thoại đểu, ngày nào cũng có bọn vớ vẩn đẩu đâu réo ông, sau ông rút xừ điện thoại ra giờ."
Mạnh Tiểu Bắc: "… Ai réo cha?… Ai, rốt cục là ai?!"
Thiếu Đường phun phì ra nước mì: "Cha nội! Bớt bớt giùm!"
Thiếu Đường đột nhiên nhắc nhở cậu: "Bình thường bây cũng năng gọi cho cha ruột vào."
Mạnh Tiểu Bắc lạnh lùng: "Cha không phải cha con sao."
"Không giống nhau…" Thiếu Đường vô cùng chân thành nói: "Bây không gọi cho cha cũng không sao, cha không bắt bẻ gì bây. Bây nên quan tâm nhiều hơn tới cha mẹ ruột, em trai bây, chớ để sau này mọi người quên mất mình."
Câu nói này có hàm ý sâu xa tinh tế. Ý Thiếu Đường muốn nói là, dẫu cậu không gọi cho anh thì anh cũng sẽ không quên cậu.
Mạnh Tiểu Bắc vờ như chẳng quan tâm: "Có hay không có con cũng sao đâu, sau này không chừng con lại quay về Tây Câu? Giờ con đã ở đây rồi, con cứ như thế đấy!"
Ý cậu chính là, cậu cứ ỷ lại anh như thế đấy.
Thằng con xỏ lá ba que, quả là xứng đôi với cha nhỏ mềm lòng.
Con trai ở độ tuổi này rất dễ mắc sai lầm, hành động liều lĩnh không suy nghĩ để rồi lầm đường lạc lối. Song Mạnh Tiểu Bắc đi khá đúng đường, trong lòng cậu ăm ắp tình cảm thương yêu gửi gắm cho một người duy nhất. Thiếu Đường chính là hình mẫu oai phong vững vàng ghi tạc trong lòng cậu, là niềm an ủi, là nơi nương tựa, chỗ dựa quan trọng nhất trong tình thân. Bởi vậy nên cậu vĩnh viễn sẽ không chạy quá lệch đường, vì lòng dạ tâm tư cậu đều chỉ xoay chuyển theo Thiếu Đường.
Giả sử có một ngày nào đó trong tương lai Thiếu Đường sẽ không để cậu vây quanh mình như vậy nữa thì sao?
Mạnh Tiểu Bắc chẳng suy nghĩ quá nhiều như vậy, mà cậu cũng không thể tưởng tượng ra nổi chuyện đó.
Trong kỳ nghỉ đông, có một lần Mạnh Tiểu Bắc thật sự đến khu tập thể Tây Sơn gặp Thiếu Đường.
Đi xe buýt khá phiền, phải chuyển mấy chuyến xe lận. Mạnh Tiểu Bắc đúng là tuổi trẻ gan to liều lĩnh, chẳng ngại mệt nhọc, cứ thế đạp chiếc xe đạp 26 cũ rích, đắm mình trong cái giá rét đang bao trùm Bắc Kinh như ở Siberia (91), vượt gió vượt lạnh đạp xe một mạch từ Bát Lý Trang tới Hải Điến.
91. Siberia thuộc Nga, là một trong những vùng đất băng giá nhất thế giới. Vào mùa đông, nhiệt độ có thể xuống đến -50 độ C.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!