Chương 33: Nụ hôn thiên sứ

Mạnh Tiểu Bắc chẳng cần đợi lâu, mùng hai Tết, Thiếu Đường đã lại đến nhà cậu.

Mùng hai, bốn cô con gái đều tề tụ, cùng cha mẹ đón năm mới. Sáng sớm bà nội Mạnh ở trong phòng bếp chuẩn bị, làm tôm hầm cá, bánh ngô dẹt, bánh bao, ông nội Tiểu Bắc ngồi trong phòng bóc đậu.

Hiếm lắm mới được một hôm Mạnh Tiểu Bắc ở trong nhà xí chải chuốt sửa soạn rõ là lâu, đánh răng mất những mười phút đồng hồ, sau đó còn ở trước gương ngó cẩn thận coi răng mình trắng không, đã đủ đẹp trai chưa, làm lợi cũng sắp chảy máu tới nơi! Cậu thay đồ mới, mặc áo len màu xanh lá nhạt, khoác jaket cộc mà cha nuôi gửi cho, đi giày đá bóng mới, tràn đầy sức sống.

Cha nuôi cậu và chồng cô hai cùng nhau xách rượu vào. Hai người đàn ông tỏ vẻ rất thân thiết, chẳng ai thèm ngó Mạnh Tiểu Bắc. Chồng cô hai cứ nói mãi: "Thiếu Đường cậu quay về thật rồi, anh em ta bao nhiêu năm không gặp nhau. Lần đầu tiên cậu trông thấy tôi là lúc tôi đang cãi nhau với Mạnh Kiến Hà, để cậu cười cho rồi haha!"

Thiếu Đường cười hỏi: "Thế giờ hai người còn cãi nhau nữa không?"

Chồng cô hai là một người ẩu tả sỗ sàng, chẳng có tí văn hóa nào: "Òm tỏi gì nữa? Con đã bảy tuổi rồi, cãi nhau xong thì bỏ nhau được chắc? Tôi bỏ cô ta thì cô ta có thể kiếm ai đây, bởi vậy bỏ nhau sao nổi. Nếu đã không bỏ nhau được rồi, ông đây tội gì phải phí sức làm mấy chuyện vớ vẩn, lỡ công lỡ chuyện, làm tình làm tội cái thân ra!"

Thiếu Đường trẻ hơn vài tuổi, thế nhưng rất có kinh nghiệm trong việc chỉ bảo người khác: "Anh hai, tôi bảo anh hay, kiếm vợ phải có con mắt thật tinh tường, không thể tìm một người chẳng ra gì, không mang đến cho anh cuộc sống yên bình hạnh phúc được."

Chồng cô hai nói: "Chí phải!"

Thiếu Đường cười nói: "Hơn nữa còn phải vô cùng yêu anh, phải nghe lời, phục tùng anh, không nghe lời ông hả, ông đây đếch cần."

Mạnh Tiểu Bắc đứng bên bị Thiếu Đường ngó lơ. Cậu khiêng nửa thùng nước ngọt Bắc Băng Dương lên lầu, len lén nghe trộm cuộc trao đổi kinh nghiệm chọn vợ của hai người đàn ông tràn đầy sự gia trưởng, ngông nghênh khí thế kia…

Vô cùng yêu? Còn phải nghe lời? Phục tùng?

Cha nuôi, từ lúc quay lại Bắc Kinh, bước qua thềm cửa nhà này, cha có từng nhìn thẳng con lần nào chưa.

Con vô cùng yêu cha.

Từ nhỏ con chỉ nghe lời cha, người con sùng bái, phục tùng nhất chính là cha.

Cha có nhìn kỹ con lấy một lần chưa?

Ba anh con rể nhà họ Mạnh luân phiên mời rượu Thiếu Đường. Cả bữa cơm anh uống sạch vài bình rượu xái cùng rượu Vua Mông Cổ, uống đến mức mặt đỏ tới tận mang tai, thái dương mướt mồ hôi.

Vài năm nay Thiếu Đường đi lính, tửu lượng ngày càng cao, lấy một địch ba, từng cốc từng cốc uống cạn rượu trắng.

Thiếu Đường nói: "Mấy năm rồi rèn ra đó! Lúc không có nhiệm vụ, thường xuyên phải tiếp lãnh đạo uống rượu, uống rượu chính là nhiệm vụ."

Trong bàn tiệc, dáng vẻ cử chỉ của Thiếu Đường chững chạc vững vàng, khéo miệng hay nói, tính tình khác hẳn so với nhiều năm trước. Đặc biệt anh cùng với các anh rể nói chuyện cực thân thiết, sôi nổi. Trước đây Thiếu Đường đến nhà bà nội, nhìn thấy người lạ cũng rất ít khi lân la làm quen nói chuyện, hẵng còn sự ngây ngô, "ngang tàng" của thanh niên trai trẻ.

Nhưng giờ hoàn toàn khác biệt, Thiếu Đường cùng mấy anh con rể nhà họ Mạnh bàn luận về chuyện thanh niên trí thức Lão tam giới kiến thiết binh đoàn, cùng nhau trao đổi sôi nổi về những chuyện kỳ thú ở vùng núi phía Bắc, Hưng An. Rồi anh lại khoe với chồng cô hai về sự thay đổi sinh hoạt trong thành cổ của phường chợ Nam Bắc Kinh, cùng với các quán ăn lâu đời, đủ loại món ăn vặt đặc sắc của dân tộc Hồi ở phố Ngưu, nói say sưa hưng phấn. Sau cùng, anh thảo luận với chồng cô ba về khó khăn của nhà máy giặt quốc doanh khi phải đối mặt với đủ mọi nghi ngờ oán trách cùng phẫn nộ bất bình của các công nhân lâu năm trước cải cách, quy định sửa đổi… Một bữa cơm, tiếp hết chén rượu này tới chén rượu khác, chưa từng dừng lấy một giây, nói luôn mồm. Mỗi lần có thân thích hàng xóm đến, Thiếu Đường đều rất lễ phép, phong độ đứng lên chào hỏi, mời rượu, dáng điệu cử chỉ thành thạo, không hổ danh là cán bộ, tiểu đoàn trưởng trong bộ đội.

Mạnh Tiểu Bắc say sưa uống bia, bên ngoài thì lặng lẽ ít nói, nhưng trong lòng thì miên man suy nghĩ, đầu như sắp nổ tung đến nơi. Hừm, tửu lượng ghê gớm lắm rồi, có lẽ sẽ chẳng còn như hồi sinh nhật mười một tuổi của cậu nữa, uống nhiều say khướt, trên đường phố ôm cậu, hôn cậu…

Mấy năm nay, qua sự giác ngộ từ chính bản thân và những người xung quanh, tựa như mưa dầm thấm đất, Mạnh Tiểu Bắc đã hiểu được chuyện hôn môi này. Trong trường trung học bọn cậu có những đôi nam nữ yêu nhau sớm. Đôi bên thích nhau, lựa góc không có người ở trong trường trộm ôm chầm lấy nhau hôn môi, đây là phương thức biểu đạt tình yêu giữa những đôi yêu nhau.

Mạnh Tiểu Bắc không chỉ một lần thầm nhớ về khung cảnh năm ấy. Khi Thiếu Đường ôm chặt lấy cậu, ngỡ như nhất thời xúc động, song càng giống tình cảm chắt chiu suốt bao nhiêu năm bùng nổ, tuôn trào tại khoảnh khắc đó. Bờ môi anh dữ dội say đắm quấn lấy môi cậu, cọ cậu, mút cậu. Cậu thường ở trong chăn len lén nhớ lại, tự mình hôn lên mu bàn tay của bản thân cho đã nghiền. Tiểu Bắc tưởng tượng mu bàn tay mình chính là mặt Thiếu Đường, môi phủ lên chà xát cọ cọ, thế nhưng bàn tay cậu làm sao có thể đẹp đẽ quyến rũ bằng một phần mười khuôn mặt Thiếu Đường?

Đã lâu lắm rồi, có lẽ Thiếu Đường cũng đã quên, quên rằng anh đã từng hôn cậu.

Năm mới Tết đến, cả nhà ăn bữa cơm đoàn viên, theo thường lệ người lớn tụ tập đánh mạt chược, trẻ con ra ngoài chơi.

Từ lối đi nhỏ hành lang, Hạ Thiếu Đường đi qua, tiện tay cầm theo áo khoác, thản nhiên nhìn Mạnh Tiểu Bắc một cái, ý là muốn ôn chuyện cùng con nuôi đây mà.

Mạnh Tiểu Bắc đột nhiên lại trào lên sự căng thẳng, bộ dạng cà lơ phất phơ hay cười đùa cợt nhả trước đây hoàn toàn mất tăm mất tích. Cậu cúi đầu cong môi, dưới mí mắt mỏng dài đẹp đẽ ánh lên sự chờ đợi, thấp thoáng sự ngại ngùng. Con trai trong quãng thời gian thanh xuân thầm thương trộm nhớ, da mặt mỏng, nhưng nhiệt huyết lúc nào cũng sôi sục tràn đầy. Cậu lau lau bàn tay ướt đẫm mồ hôi ra sau quần, sờ sờ vành tai mình.

Thiếu Đường nói: "Tiểu Bắc, bình thường ở gần đây bây đi chỗ nào chơi, đưa cha nuôi đi dạo."

"Giờ đây bây là thằng nhóc Bắc Kinh chính cống rồi, trước đây cha nuôi đưa bây đi chơi, giờ cha quay lại thấy mọi thứ đều đổi khác, rất nhiều cửa hàng quán ăn được xây mới, nên giờ tới lượt bây đưa cha đi dạo đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!