Mạnh Kiến Dân cùng thằng con thứ nấn ná trong nhà ông bà ở Bắc Kinh mấy ngày. Mạnh Tiểu Bắc xách ba lô vui vẻ đi trại hè, cũng chẳng ở lại giúp đỡ cha cậu cùng với em trai.
Mạnh Tiểu Bắc độc lập từ nhỏ, cậu không quấn quýt cha mẹ, chẳng biết nói ngọt cũng chẳng khôn khéo được việc. Càng vào lúc cần cậu làm cho mát mày mát mặt, cậu càng chống đối quyết không để đối phương được như ý! Bởi vậy bắt đầu từ thời kỳ đó, quan hệ giữa cậu và người trong nhà đã thành ra như thế. Bảo là dửng dưng hờ hững cũng không phải, dẫu sao cũng là cha là mẹ, là em ruột cậu, nhưng để mà nói là rất thân thiết gần gũi thì cũng chẳng thân thiết bao nhiêu, tựa như người một nhà đấy, nhưng phân ra hai kiểu sinh hoạt, đi hai con đường khác nhau.
Duyên số giữa người với người rất khó nói, xét cho cùng tình cảm là gì? Chẳng phải là một chữ "duyên" sao? So với người nhà, Mạnh Tiểu Bắc còn thân thiết với Kỳ Lượng và Thân Đại Vĩ hơn, chớ nói chi tới cha nhỏ của cậu.
Mạnh Tiểu Kinh ở nhà bà nội, nhà bà nội ở tầng hai. Cái tuổi đó là thời trẻ con nghịch ngợm hiếu động nhất, không lúc nào chịu ngồi im một chỗ. Mỗi ngày Mạnh Tiểu Kinh đều xuống lầu chuồn ra ngoài, cậu cũng muốn tìm bạn đồng trang lứa chơi đùa.
Có một lần cậu tự mình đi, lúc xuống lầu, vừa mới được nửa đường, đến giữa cầu thang thì đột nhiên chân cứng đơ, gập lại không duỗi được.
Lúc đi xuống, sau quá trình gập đi gập lại, chân phải của cậu đã mất rất nhiều sức, gắng gượng trầy trật. Đối với người khỏe mạnh, đây chỉ là động tác đơn giản, hoạt động thường ngày, ấy vậy mà cậu không thể nào hoàn thành. Sau khi chân co lại, cũng không duỗi thẳng ra được nữa! Khối u sụn có lẽ kẹt trong xương bánh chè, vừa mới cử động đã đau đớn.
Mạnh Tiểu Kinh cứng ngắc ngồi tại hành lang, lên không được mà xuống chẳng xong. Cậu muốn gọi người tới giúp, nhưng tính tình lại ngại ngùng bẽn lẽn, không muốn để lầu trên lầu dưới, tất cả hàng xóm đều chạy đến vây xem cậu què quặt như nào.
Mạnh Tiểu Kinh bám vào tay vịn cầu thang, muốn nhảy để đi, nhưng lúc nhảy xuống thì dễ, nhảy lên lại cực khó, cậu ngã uỵch cái ở góc cầu thang, ngồi cứng một chỗ.
Trên lầu có vài đứa trẻ chạy như bay xuống, lướt qua cậu, hồn nhiên quay đầu hỏi: "Này, Mạnh Tiểu Kinh? Mày sao vậy?"
Mạnh Tiểu Kinh rất sĩ diện, vội vàng lắc đầu: "Không có gì."
Hai thằng nhóc quay mặt nhìn nhau, giơ tay nhún vai ra hiệu với nhau, lại chạy xuống tiếp.
Vành mắt Mạnh Tiểu Kinh ngay lập tức nhòe nước mắt.
Cha cậu không tìm thấy cậu, ra ngoài mới hay chuyện! Mạnh Kiến Dân cùng vài người cô ba chân bốn cẳng đỡ Mạnh Tiểu Kinh về phòng. Mạnh Tiểu Kinh ngồi trên giường, chân vẫn chưa thẳng lại được, chỉ có thể co quắp, bèn quen nếp khóc một lúc. Đôi mắt xinh đẹp khóc sưng lên như mắt cá vàng.
Mắt Mạnh Kiến Dân cũng đỏ rực, vô cùng thương đứa con trai quý báu này.
Đối với nhà họ Mạnh, có hai nhiệm vụ khẩn cấp trong việc chữa chân cho Mạnh Tiểu Kinh, một là tìm bác sĩ, hai là xoay tiền!
Lúc đó, Mạnh Tiểu Bắc cũng từ trại hè quay về, vác bao lớn, mặt ướt đẫm mồ hôi lóng lánh, bả vai, cánh tay trong áo sơ mi cũ toát lên sự cường tráng khỏe khoắn.
Mọi người tụ tập đông đủ trong nhà bà nội, Mạnh Tiểu Bắc vào cửa liếc nhanh qua đám người, qua loa chào ông nội, bà nội, cha và cô, rồi vội vàng đi tìm cha nuôi tán dóc một hồi.
Thiếu Đường vừa nhìn thấy cậu liền cười: "Hành lý này bây buộc hả? Ba lô quấn lộn tùng bậy hết lên rồi."
Mạnh Tiểu Bắc tủi thân kêu: "Đù mẹ, con buộc cũng hơi bị được đó chứ! Cũng do con buộc theo cha đó, sáng sớm con đuổi theo hai cái xe của trường, trên núi vừa chạy đồ vừa rớt! Mọi người trên xe nhìn rồi cười con!… Hừm!"
Cái điệu "hừm" cuối câu của Mạnh Tiểu Bắc, chẳng mấy khi chứa đựng sự kiêu ngạo, cái giọng điệu này là để làm nũng với Thiếu Đường, hoàn toàn xuất phát từ bản năng mong mỏi được chú ý quan tâm.
Thiếu Đường vuốt ve con nuôi mình, mỗi lần đều sờ đầu, khuôn mặt, tóc. Bàn tay anh thô ráp mạnh mẽ, thân mật vuốt ve.
Từ trong túi Mạnh Tiểu Bắc lấy ra mấy đồ vật quý: "Cha nuôi, con đào trên núi ra, cho cha đó."
Vài khối đá đẹp đẽ màu cam vân vàng trắng óng ánh, độ tinh khiết kém hơn đá mã não một chút, thế nhưng đẹp hơn đá bình thường rất nhiều, có tuổi thọ tương đương với đá vũ hoa.
Thiếu Đường nhìn xuống viên đá, cười nói: "Bây giữ lấy."
Mạnh Tiểu Bắc: "Cho cha đó, trên núi con tìm rõ là lâu, tổng cộng cũng chỉ có được vài viên đẹp thôi."
Thiếu Đường "Ừ" một tiếng, cũng chẳng nói gì, chỉ cất viên đá vào trong túi quần quân đội.
Mạnh Tiểu Bắc nói: "Trong đệm của con vẫn còn một túi quả óc chó, to cực, ngon lắm luôn! Chốc nữa con lấy ra cho cha ăn!"
Thiếu Đường cau mày: "Đâu ra đấy?"
Mạnh Tiểu Bắc: "Bẻ từ trên cây xuống!"
Thiếu Đường cười mắng: "Đù mẹ, bây đúng là hư quá đi mất, người ta bắt bây giờ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!