Chương 23: Chung chăn chung gối

Bữa ăn khuya buổi đêm chính là mì thịt thái chính tông Kỳ Sơn, đã rất lâu rồi Mạnh Tiểu Bắc chưa được ăn bát mì hợp miệng cậu tới vậy. Bên cạnh hợp tác xã nhà máy số 2, ở mặt tiền có tiệm mì thịt thái rất nhỏ, cậu chỉ ăn đúng một lần. Đây nào phải thịt thái, ăn vào chẳng khác nào nước thải ngâm mì.

Cha nuôi cậu cởi trần, mặc quần xà lỏn xanh lá rộng thùng thình. Ban đêm mùa hè oi bức nóng nực, Thiếu Đường đứng bếp, đón lấy những vệt sao sáng từ bên ngoài cửa sổ hắt vào. Anh cầm hai dao bếp băm thịt thái, băm đến là say sưa phóng khoáng! Thịt thái hạt lựu tẩm ướp xong xuôi cùng với đậu, hoa hiên vàng, cà rốt, đậu đen xắt nhỏ trộn với nhau, đảo sơ qua trong chảo dầu, cuối cùng dùng dầu sôi đun một bát sa tế thơm phức.

Ánh trăng ngời sáng rọi vào ngực Thiếu Đường, Mạnh Tiểu Bắc thỏ thẻ nói: "Cha nuôi, cả người cha như biến thành màu trắng vậy."

Thiếu Đường hút thuốc, nói chữ được chữ không: "Hả… Cái gì… Không phải suốt ngày phơi thân bên ngoài nữa, ở trong văn phòng kín bưng nên thế đấy."

Đường mắt Mạnh Tiểu Bắc men theo đường cong sống lưng đối phương, từ từ trườn xuống phần eo rồi lượn xuống phần dưới, từ nhỏ cậu đã thích ngắm cơ thể Thiếu Đường, cảm thấy vô cùng đẹp đẽ… Bỗng nhiên cậu vô cùng muốn thốt lên: Mông cha có còn trắng như trước nữa không?

Nhưng, xấu hổ nào dám nói ra.

Lớn hơn rồi, dần xuất hiện những suy nghĩ mơ hồ không rõ hình rõ dạng, chẳng hiểu sao như lại… có gì đó ngại ngùng. Không giống như hồi còn bé chưa tường tỏ sự đời, cái gì cũng ngờ nghệch nói toẹt ra.

Mạnh Tiểu Bắc rũ mắt xuống, chuồn ra khỏi phòng bếp, đi được một xíu lại không nhịn được mà quay trở về. Cậu đi đi lại lại được mấy vòng lận, giống như một thằng ngốc si mê cuồng dại, đứng ở ngoài phòng bếp nhìn Thiếu Đường đứng trước bếp dùng dao thoăn thoắt, hất chảo nóng.

Trên bàn ăn, hai người ngồi đối diện, vùi đầu mải miết ăn mì, ăn ngấu ăn nghiến, miệng đầy sa tế đỏ rực, hoàn toàn chẳng cần giữ ý giữ tứ trước mặt nhau. Mạnh Tiểu Bắc chưa rửa tay đã cầm khoai lang nướng ăn, cũng chẳng phải lo bà nội hay bất kỳ ai túm lấy tay cậu, mắng cậu chẳng quy củ gì sất.

Thiếu Đường hỏi: "Gần đây đã rất lâu rồi chủ nhiệm lớp bọn bây không mời cha lên uống trà đấy."

Mạnh Tiểu Bắc "Vâng" một tiếng.

Thiếu Đường: "Cha nhớ chủ nhiệm lớp bọn bây phết đó, bây không có chuyện gì chứ hả?"

Mạnh Tiểu Bắc vừa nhai vừa nói: "Chủ nhiệm lớp bọn con không nhớ cha đâu, chẳng có chuyện gì ạ."

Thiếu Đường nhướng mày: "Bây ngoan thật hay là chủ nhiệm lớp bọn bây sợ không dám mời cha, đành mời ông nội bà nội bây?!"

Giọng điệu Mạnh Tiểu Bắc như đang làm nũng, tủi thân nói: "Con ngoan thật mà… không tin cha hỏi bạn cùng lớp con coi!"

Mạnh Tiểu Bắc, cái thằng nhóc bướng bỉnh này, giọng nói khào khào như vịt đực, rõ là không yếu ớt, thế nhưng lúc rầm rầm rì rì ăn vạ, lại mang đến cảm xúc cực kỳ tương phản, cái giọng nói ấy, khiến ai cũng thương cũng xót.

Thiếu Đường thẳng thắn nói: "Được, vậy lần tới được nghỉ, cha đưa bây đi xưởng Lưu Ly. Cha biết thằng nhóc bây thích cái gì, cha dẫn bây đến chỗ chuyên nghiệp."

Mạnh Tiểu Bắc ngọt ngào nói: "Haha, cha nhỏ thật tốt."

Đôi mắt đẹp đẽ của Thiếu Đường híp lại, đe: "Về sau đừng gọi cha nhỏ cha nhỏ nữa, để người khác nghe thấy thì cười cha, nghe sao mà kỳ cục vậy hả? Ngày xưa có vợ lẽ người ta mới gọi "vợ nhỏ", bây nhìn coi ông có giống vợ nhỏ nhà bây không? Nghĩ hay ghê, cha bây không làm nổi cái chức này đâu!"

Mạnh Tiểu Bắc ăn cả mồm sa tế, sặc cả lên mũi, vừa ho vừa cười.

Kỳ lạ thay, chẳng hiểu sao trong đầu cậu lại hiện lên hình ảnh Thiếu Đường mặc đồ cưới đỏ rực mà nhân vật nữ chính vẫn hay mặc trên đài trong kinh kịch, đầu đội mũ phượng, cúi đầu e lệ làm dâu. Nhưng mà nhìn khuôn mặt ngời ngời khí khái đàn ông của Thiếu Đường thế kia, cơ thể cường tráng khỏe khoắn, nghĩ tới cảnh anh đội mũ phượng choàng khăn quàng thật quá kinh khủng!

Mạnh Tiểu Bắc bị tưởng tượng của chính mình làm sặc tới mặt đỏ bừng bừng, thở không nổi mà muốn cười dễ sợ, đôi mắt chằm chằm nhìn khuôn mặt Thiếu Đường… (70)

70. Áo cưới mũ phượng trong kinh kịch:

Ông chú phòng bên lại không biết đi "công tác" nơi nao, buổi tối cả nhà chỉ còn đúng hai người họ, chen nhau trên cùng một giường ngủ.

Rất lâu rồi chưa chen chúc ngủ như vậy, giường bỗng hóa chật chội, cũng bởi bả vai hai người đã rộng hơn so với trước, lưng dài vai rộng, cơ thể rắn chắc. Mùa hè nhiều muỗi, Thiếu Đường đốt hương chống muỗi ở góc giường, ngủ được một lát thì không thể chịu nổi nữa, hai người bò dậy đập muỗi!

Đấy là giường mắc màn rồi đó!

Thiếu Đường quỳ giữa giường, mắt sáng rực, nghển đầu tìm muỗi: "Mạnh Tiểu Bắc, màn này dém không kỹ rồi, mẹ nó chứ, trong màn có một con muỗi lớn, không bay ra được, nhăm nhe đốt chúng ta!"

Mạnh Tiểu Bắc: "Ủa sao con không bị đốt?"

Thiếu Đường gãi gãi đằng sau bắp đùi, nhíu mày: "Thịt đằng sau ông non mềm, máu thơm."

Cả người Thiếu Đường chỉ mặc mỗi quần lót, Mạnh Tiểu Bắc cũng chỉ mặc quần lót. Hai cơ thể trần truồng nhanh nhẹn, ở trong màn đập muỗi, truy bắt con muỗi gian xảo to đùng kia! Cuối cùng Thiếu Đường cũng tóm được con muỗi, một nhát đập con muỗi rớt xuống, sung sướng nghiền chết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!