Chương 22: Phòng không gối chiếc

Thế nhưng trong suốt mấy năm ở trường học, người cha cực ngầu, uy phong đẹp trai của Mạnh Tiểu Bắc cũng chỉ xuất hiện vài lần để giúp con mình nở mày nở mặt chứ anh cũng không thường đến. Bình thường cuối kỳ, lúc Mạnh Tiểu Bắc mời phụ huynh, đều là cô ba cậu tới. Vài năm qua Thiếu Đường càng lúc càng bận. Anh đã đến độ tuổi, chức vụ mà phải có trách nhiệm với cả cấp trên cấp dưới, huấn luyện cùng nhiệm vụ canh gác đều rất nặng, số lần về nhà càng lúc càng ít, khoảng cách giữa mỗi lần vắng nhà… càng lúc càng dài.

Khi đó, Mạnh Tiểu Bắc đã không còn dùng ngày để tính nữa mà lấy tháng để đếm. Tình cảm tha thiết đậm sâu, sự dựa dẫm ỷ lại người này dành cho người kia cũng chính là một loại tra tấn giày vò tinh thần và gánh nặng cho cả đôi bên, chỉ là lúc ấy người trong cuộc hẵng còn chủ quan chưa để tâm tới.

Mỗi tháng hoặc hai tháng, ngày Thiếu Đường thay phiên nghỉ ngơi về nhà chính là ngày lễ. Ngoại trừ Tết Âm lịch, những ngày lễ khác như Trung thu, Đoan ngọ, Trùng cửu, hay những vụ mùa ngày hội khác, Mạnh Tiểu Bắc đều chẳng hề quan tâm để ý. Ngày nào cha nuôi của cậu ở nhà, đó mới là Tết, còn những ngày khác, tâm hồn cậu như kẻ lang thang không nơi nương tựa.

Mỗi lần chờ đợi đằng đẵng, lấy ngày mà Thiếu Đường cuối cùng cũng về nhà chơi với cậu làm điểm cuối, rồi lại lấy ngày mà sáng sớm tinh mơ Thiếu Đường đã rời nhà để làm điểm bắt đầu cho quãng thời gian đợi chờ khổ đau lặp đi lặp lại.

Buổi tối Mạnh Tiểu Bắc chăm chú vẽ dưới đèn. Cậu đã vẽ xong bộ "Thủy hử", bắt đầu vẽ phỏng theo lối vẽ tỉ mỉ của tranh thủy mặc trong bộ truyện tranh cổ "Hồng Lâu Mộng". Hơn nữa cậu còn sáng tạo hơn người, vẽ 12 cô tiểu thư xinh đẹp trong Hồng Lâu thành phiên bản hoạt hình béo phị đáng yêu, tự tìm niềm vui cho mình. Khi vẽ, Tiểu Bắc có thói quen dùng bút chì và bút máy.

Cậu còn tháo đồ điện tử trong phòng Hạ Thiếu Đường ra, sau đó xếp linh kiện theo trình tự, đánh số, xếp ngay ngắn khắp cả một mặt bàn, thích thú xem tác phẩm đồ sộ của mình. Sau đó trên tờ giấy trắng to, cậu lại dùng mỗi linh kiện đã được đánh số cẩn thận vẽ, xếp thành một sơ đồ linh kiện hoành tráng! Đây là sở thích nghiệp dư khiến cậu thích thú nhất, cậu có thể ngồi im suốt cả một buổi chiều trước bàn, mê mẩn chăm chú không rời.

Tối mùa hè nực quá không ngủ được, đêm dài cô quạnh, một mình lẻ loi trong màn, ngắm ánh trăng sáng qua khung cửa sổ…

Có lúc cậu thật sự không kiềm chế được nữa, đủ mọi sự bức bối nóng giận dồn nén, cậu bắt đầu học cách gọi điện thoại cho đội Thiếu Đường, giục anh về nhà! Lúc này trong người Tiểu Bắc đã tích đủ oán giận như một ông chồng sầu não rồi.

Gọi những 3, 5 lần mà có thể tìm được người cần tìm cũng coi là hên lắm rồi đó!

Một buổi tối nọ, cậu gọi đến phòng thường trực của khu tập thể bọn Thiếu Đường. Đúng lúc đó, Thiếu Đường từ ký túc xá của tiểu binh đi ra, mặt khó đăm đăm, cổ áo khoác quân đội mở phanh ra, thắt lưng lăm lăm trong tay như sắp đánh người đến nơi. Thiếu Đường mau mải bước tới, khi nhận điện thoại vẫn còn quay qua tiểu binh đứng gác gắt: "Lại là ai? Trời không sụp Bắc Kinh không có động đất không có việc đếch gì quan trọng thì khỏi cần gọi!"

Lính đứng gác không dám nổi nóng với anh, nhỏ giọng đáp: "Người bên kia nói là con của anh, tôi nghĩ… đây cũng là chuyện quan trọng đó ạ."

Mạnh Tiểu Bắc: "Cha nuôi."

Thiếu Đường: "À, bây hả… có chuyện gì, nói! Trường học lại bắt nộp tiền?"

Mạnh Tiểu Bắc: "Hôm nay đã là cuối tháng rồi, cha không về nhà chơi với con ạ?"

Xui cái đúng hôm Thiếu Đường tràn đầy lửa giận trong lòng, vừa mới xung đột một trận với người trong doanh trại: "Chơi? Ông đây lấy đếch đâu ra thời giờ mà chơi, ngày mai còn phải làm báo cáo, ngày kia cấp trên kiểm tra công tác, ngày nữa báo cáo diễn tập kìa!"

Mạnh Tiểu Bắc hỏi: "Vậy tối nay cha làm gì?"

Thiếu Đường cộc cằn nói: "Tối hôm nay giám sát đám giời đánh kia dọn dẹp phòng, giặt chăn mền, đánh giày cao su!"

Giọng điệu của Mạnh Tiểu Bắc ương ngạnh bướng bỉnh, cậu lạnh lùng hỏi: "Sao cha không về giám sát con dọn dẹp nè?"

Thiếu Đường: "Bây còn cần ông về giám sát?"

Mạnh Tiểu Bắc: "Sao, cha mặc kệ con?"

Thiếu Đường: "Ông quan tâm bây còn ít hử?"

Mạnh Tiểu Bắc thỏ thẻ nói: "Cha là cha nuôi con mà."

Thiếu Đường cáu cẳn: "Ông cũng không phải cha ruột bây! Giờ không phải hồi ở trong Tây Câu cả ngày rảnh rỗi ông cùng bây chăm sói đuổi sói, ông đang bận cuống đít đây ông nội ạ!"

Mạnh Tiểu Bắc tức khắc nghẹn họng, ôm ống nghe, tim như bị đâm mạnh một cái, chẳng biết phải làm sao…

Có ông cụ gõ song cửa sổ của buồng điện thoại hợp tác xã: "Cháu ơi, gọi xong chưa vậy, phía sau có người xếp hàng."

Mạnh Tiểu Bắc chớp chớp đôi mắt một mí, mặt trơ ra, nắm chặt ống nghe không buông, bướng bỉnh không nói.

Ông cụ lại gõ tiếp: "Này, cháu kia, phí gọi một phút ba xu tiền đó, cháu ngẩn ra làm gì, ngẩn mất sáu xu tiền rồi đó!"

Ông cụ dứt khoát tắt điện thoại cho cậu, tiết kiệm tiền thay Tiểu Bắc, kết quả đóng máy đúng lúc bên kia Thiếu Đường thét câu cuối cùng, Mạnh Tiểu Bắc không hề nghe được.

Là con người thì ai cũng phải trưởng thành, tính cách cũng dần khác đi, ba tháng không gặp, cuộc nói chuyện của đôi bên bỗng hóa xa lạ. Hơn nữa, hai người không thường xuyên trao đổi, trong điện thoại bắt bẻ cự nự nhau, không nhìn thấy ánh mắt vẻ mặt đối phương, lời nói ra rất dễ gây hiểu lầm.

Câu cuối cùng Thiếu Đường ở bên kia gào lên chính là: Ông đây ở Bắc Kinh đó giờ chỗ đếch nào cũng chưa đi, mỗi lần được nghỉ về nhà đều là về với bây! Con trai ngoan, bây làm cha thoải mái nhẹ nhõm, tích cóp cả một túi thức ăn to ngon lành, tất cả đều để dành cho bây đó…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!