Hai tuần sau đó, Hạ Thiếu Đường lại đến nhà bà Mạnh Tiểu Bắc, lấy chùm chìa khóa trong túi quần treo thẳng lên cổ Mạnh Tiểu Bắc, vác chăn đệm của cậu đi.
Thời ấy lòng dạ con người lương thiện hiền lành, chẳng có chuyện bắt cóc trẻ con gì gì đó, mọi người vô cùng tin tưởng nhau. Mạnh Tiểu Bắc dọn đồ tới nhà lầu khu Hồng Miếu, nơi chỉ cách nhà bà nội có hai trạm ga.
Thiếu Đường nói, đây là nhà của cha.
Những năm 70 là thời đại nền kinh tế kế hoạch, toàn bộ nhà cửa đều do nhà nước phân cho, dựa theo tuổi nghề, tuổi tác cùng tình hình cưới hỏi của từng người mà phân nhà. Tuổi còn trẻ mà lại còn chưa cưới xin gì thì thường là không có nhà. Không thì thường là người lớn trong gia đình để lại nhà cho chứ đâu ra kiểu nào khác.
Tiểu Bắc hỏi: "Cha nuôi, cha sắp lấy vợ rồi ạ? Bên quân đội phân nhà cho cha sao?"
Thiếu Đường giải thích: "Không phải, đây là nhà mẹ cha để lại cho."
Căn nhà này cũng được xây dựng theo lối nhà lầu cổ của những năm 50, trần nhà rất cao, trong phòng sạch sẽ gọn gàng, gồm một tủ quần áo lớn, một bàn sách và một cái giường.
Trong mấy năm về sau, mãi đến khi cô ba lấy chồng, Mạnh Tiểu Bắc mới dọn lại về nhà bà nội, còn trước đó, cậu vẫn ở đây. Sáng sớm mỗi ngày cậu ngồi ba trạm xe điện đi học, tan học quay về nhà bà nội ăn cơm, làm bài tập, tối đến lại quay lại nhà Thiếu Đường ngủ. Sau đấy Thiếu Đường sắm cho cậu một chiếc xe đạp nên lại càng tiện hơn. Xe đạp 28 (59) rất cao, ngồi lên yên xe đến chân cũng không chạm tới bàn đạp, bởi vậy bèn mua cho cậu đạp xe đạp 26 của nữ, mỗi ngày đi đường tắt đạp như bay tới trường, mười phút là đã tới nơi.
59. Xe đạp 28:
Vì muốn để Mạnh Tiểu Bắc có một chỗ để ngủ, Hạ Thiếu Đường đã phải đi hẳn một chuyến tới khu tập thể Bộ tổng tham mưu, tìm cậu mình nói chuyện, quyết chí đòi lại chìa khóa nhà.
Hạ Thành ngồi đối diện với anh, hỏi: "Cháu ở khu tập thể quân đội là được rồi, cớ gì nhất định phải đòi bằng được chìa khóa nhà khu Hồng Miếu?"
Thiếu Đường nói: "Cháu dùng, để cho cháu trai cháu ở." (60)
Hạ Thành cực kỳ khôn khéo nhanh trí, mắc bệnh nghề nghiệp hỏi: "Cháu trai cháu là ai? Sao cậu không biết cháu mình có cháu vậy, tài liệu ảnh chụp đâu lấy cho cậu coi coi, xem cậu có biết không?"
Thiếu Đường nhíu mày: "Sao cậu cứ làm như thẩm tra chính trị vậy? Cháu trai cháu chính là con trai cháu đó? Cháu của cháu chính là con trai cháu!"
Hạ Thành: "…"
60. Từ cháu trai này nguyên gốc là– con trai của anh em hoặc người cùng vai phải lứa trong họ hàng. Cũng gọi con trai của bạn bạn bè, thuộc về lời nói khách sáo.
Dẫu Hạ Thành là người có đầu óc nhanh nhẹn sắc bén, trong phút chốc cũng không thể biết rõ trong mối quan hệ họ hàng này, rốt cuộc là cái nào mới đúng?
Câu đầu tiên Hạ Thành hỏi chính là: "Thiếu Đường, cháu chưa có đối tượng mà phải không? Cháu đã có người thương ở thung lũng Kỳ Sơn rồi?… Nếu như cháu có người thương rồi, bối cảnh chính trị đáng tin, đừng giấu cậu, hiện giờ ông đây ra quyết định, viết luôn cho cháu một phong thư giới thiệu."
Thiếu Đường lắc lắc đầu, buồn phiền, cau mày phủ nhận, sao ai cũng suy nghĩ xiên xẹo về chuyện này vậy nhỉ! Đều nghĩ thằng nhóc Mạnh Tiểu Bắc đó là do anh tằng tịu với cô nào mà có?! Cha con anh có cái gì giống nhau đâu.
Hạ Thành dụi mẩu thuốc lá vào trong gạt tàn thuốc, nói: "Thiếu Đường, như này… căn nhà đó cậu bố trí người của cậu ở rồi, thường hay ra ra vào vào, cháu để trẻ con vào ở rất bất tiện."
Thiếu Đường: "Có gì mà bất tiện, lẽ nào cậu chiếm luôn cả hai gian phòng đó rồi? Con trai cháu cần một cái giường."
Hạ Thành: "Bất tiện, là những người rất quan trọng."
Thiếu Đường giận tái mặt, cũng chẳng hề giữ ý tứ với cậu mình: "Căn nhà đó để cho ai vậy? Không phải mẹ cháu để lại cho cháu sao? Cháu đi Tây Câu chưa được vài năm, giờ quay lại, nhà cháu còn giữ đó để lúc cưới vợ. Cậu có ý gì, giờ nhà đã đổi chủ hay là sung cho cơ quan nhà nước rồi?"
Hạ Thành lập tức giơ hai tay đầu hàng, ông đây cũng không phải kẻ cơ hội tính cướp nhà của bây, lấy đi lấy đi!
Thiếu Đường cầm chùm chìa khóa, quay đầu đi thẳng.
Hạ Thành lắc đầu, ai bảo mẹ bây chiều bây quá nên giờ chẳng ra thể thống gì thế này!
Thiếu Đường nhún vai, khóe miệng nhếch lên lộ ra vẻ mặt đểu cáng, nốt ruồi đen trên môi cực rõ ràng. Mạnh Tiểu Bắc chưa từng thấy vẻ mặt này của anh bao giờ, Hạ Thiếu Đường cũng chỉ dùng trước mặt người lớn nhà mình mà thôi. Nói tới cùng, dẫu có lớn đầu rồi, nhưng trước mặt người lớn vẫn muốn bộc lộ bản tính con nít, thỉnh thoảng đùa trêu chọc giở thói côn đồ.
Trước khi đi, Hạ Thành hỏi một câu ẩn ý khác: "Đứa trẻ đó, là người rất quan trọng với cháu sao?"
Thiếu Đường gật đầu: "Vâng."
Bên nhau thân mật quấn quýt như thế, anh thật sự đã coi Tiểu Bắc như người thân của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!